Chương 21: Hạ Cấp Linh Thạch
Hân Hân thấy trạng thái của Trần Phong thì cũng học theo hắn, nhìn kỹ Triệu Uyển, xem nàng rốt cuộc có gì đặc biệt mà lại khiến Trần Phong phải chú ý như vậy. Quen biết Trần Phong gần một tháng nay, Hân Hân biết Trần Phong không phải là loại người gặp sắc khởi ý, ngoài nàng cùng tiểu Huyên thì Trần Phong dường như cũng không nhận biết cô gái nào khác.
Quan sát từ trên xuống dưới Triệu Uyển một lần, Hân Hân vẫn không thể tìm được điểm gì đặc biệt. Triệu Uyển thật rất bình thường, không có điểm gì nổi trội. Nếu có, thì đó có lẽ là chiếc dây chuyền mà nàng đang đeo.
Quả thật đúng là như vậy, Trần Phong lúc này mắt không chớp, nhìn kĩ chiếc dây chuyền đang đeo trên cái cổ trắng noãn của Triệu Uyển. Dây chuyền không phải là quá tinh xảo, thiết kế có phần thô ráp, nhưng điểm đáng chú ý không phải là những thứ đó, mà là những viên đá đính được đính trên bề mặt dây chuyền, chúng đều vô cùng xinh đẹp.
Vòng cổ của Triệu Uyển có đính sáu viên đá màu xanh lục, kích cỡ bằng với một đốt ngón tay, hình dáng tròn trịa. Viên nào viên nấy cũng giống y hệt nhau, dường như là cùng một khuôn đúc đi ra vậy. Thỉnh thoảng, cả sáu viên sẽ hơi lấp lóe, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến người khác không tự chủ được chú ý đến chúng.
Chính sự đặc biệt của sáu viên đá đã khiến Triệu Uyển xinh đẹp lên không ít. Dù sao thì người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Triệu Uyển vốn dung mạo cũng chỉ có thể coi là bình thường, tùy tiện đi dạo trong Đại Khê thành cũng có thể tìm được một bó to số lượng người đẹp mắt hơn nàng. Nhưng đeo vòng cổ lên, tuy dung mạo Triệu Uyển sẽ không thay đổi gì, nhưng những người xung quanh sẽ bất giác để ý nàng, cảm thấy nàng có phần thuận mắt cùng đặc biệt..
"Linh thạch!"
Trong lòng Trần Phong lúc này đang nổi mưa to gió lớn. Hắn vạn lần không nghĩ tới, hắn vậy mà ở thời điểm này nhìn thấy được linh thạch.
Tuy Trần Phong biết, linh khí xuất hiện, tương lai khả năng sẽ tìm thấy nhiều tài nguyên dành cho tu tiên giả. Nhưng sớm như vậy đã được nhìn thấy linh thạch, quả thật khiến hắn vô vùng ngoài ý muốn.
Linh thạch là tài nguyên chủ yếu, là đơn vị tiền tệ của tu sĩ. Suốt cả quãng đời tu luyện của tu tiên giả, thứ không thể thiếu chính là linh thạch. Kiếp trước, các tông môn ở tu tiên giới đều mỗi nhà giữ cho mình một vài mỏ linh thạch. Có nguồn linh thạch dồi dào mới có thể chèo chống lên một cái cường đại tông môn, tu sĩ mới có thể càng nhanh tu luyện.
Bởi, nồng độ linh khí bên trọng linh thạch là bên ngoài không thể nào so sánh. Hấp thu linh thạch đề thăng tu vi nhanh hơn ngồi không tu luyện, hấp thu thiên địa linh khí nhiều. Cấp độ của linh thạch tỉ lệ thuận với kích cỡ cùng nồng độ linh khí bên trong nó. Linh thạch to bằng đốt ngon tay như trên vòng cổ Triệu Uyển chính là hạ cấp linh thạch.
Linh thạch bình thường phải được thiên địa linh khí thai nghén rất lâu mới có thể xuất hiện. Cho dù là cấp thấp nhất linh thạch, không có mười năm, tám năm là không thể nào thai nghén ra được.
Mà từ khi Mộc tinh xuất hiện linh khí tới nay mới có gần một tháng. Theo Trần Phong, chỉ một tháng mà đã xuất hiện linh thạch thì là chuyện không thể nào. Xem ra, Mộc tinh không chỉ đơn thuần là xuất hiện linh khí, đằng sau đó có lẽ có chuyện gì đó mà Trần Phong chưa biết. Linh thạch có lẽ cũng đã sớm tồn tại nhưng đến bây giờ mới theo linh khí xuất hiện mà tái hiện nhân gian.
Triệu Uyên nãy giờ cũng chú ý tới Trần Phong, thấy hắn nhìn mình chằm chằm như vậy, nàng liền có chút thẹn thùng, cúi mặt không dám nhìn thẳng.
"Sao vậy?"
Hân Hân nhìn Trần Phong chăm chú cùng với Triệu Uyển thẹn thùng thì bất mãn, dùng sức véo vào eo Trần Phong rồi cười không phải cười hỏi.
Trần Phong bị véo đau mới giật mình, nhận ra mình vữa nãy xác thực có chút không phải. Trước mặt bạn gái lại đi nhìn chăm chú người con gái khác, quả thật chán sống. Nhìn bộ dạng ghen tuông của Hân Hân, Trần Phong buồn cười nói:
"Không có gì, chỉ là vòng cổ của nàng có chút đặc biệt! Hơn nữa, ta còn phát hiện một điều thú vị, ngươi đoán xem là gì?"
"Điều gì?"
"Mới nãy không biết là con gái nhà ai đánh đổ một bình giấm, mùi chua thật nồng nặc!"
Hân Hân bây giờ mới biết là Trần Phong trêu mình, liền hất cằm, dáng vẻ ương ngạnh nói:
"Mới nãy là ta làm đổ giấm đấy! Cho chua c·hết ngươi!"
"......"
Trần Phong gặp Hân Hân không theo lẽ thường ra bài thì có chút cạn lời. Xem ra, bình thường trêu chọc đã không thể ảnh hưởng tới nàng. Hắn quyết định tối nay dạy giỗ nàng một trận, phải khiến nàng mặt đỏ tim run mới có thể ngừng lại.
"Được rồi, không đùa ngươi nữa!"
Trần Phong để lại cho Hân Hân một câu rồi quay sang nói chuyện với Triệu Uyển, hắn muốn là rõ lai lịch của sáu viên linh thạch.
"Xin chào Uyển tỷ, có thể cho ta hỏi một chút được không?"
"A? Có thể! Ngươi cứ hỏi!"
Triệu Uyển giật mình trả lời.
Từ khi bắt đầu bước vào luyện khí, linh khí không ngừng tẩm bổ cơ thể, lại thêm tác dụng của Tẩy Tủy đan, Trần Phong càng ngày càng trở nên tuấn kiệt. Đến nay, cơ thể hắn đặt ở trong đám võ giả đã có thể nói là đẹp không tỳ vết, khuôn mặt cương nghị, vô cùng tuấn tú, có thể nói là huyết khí phương cương.
Chính bởi dáng vẻ thu hút phái nữ đó, mà Trần Phong khiến không biết bao nhiêu cô gái trong lớp đào tạo chỉ sau một lần gặp mặt đã ngày nhớ đêm mong. Hân Hân cũng vì vậy mà vô cùng thích được Trần Phong ôm ấp, mặc dù nàng lần nào cũng tỏ ra rất thẹn thùng.
Triệu Uyển đồng dạng cũng bị Trần Phong thu hút mới không tự chủ được trong đầu toàn là dáng vẻ của Hắn. Đang thất thần thì bị Trần Phong đột ngột bắt chuyện mới dẫn tới nàng lúc này bối rối.
Trần Phong đợi Triệu Uyển lấy lại tinh thần mới tiếp tục hỏi:
"Ta xem mấy viên đá trên vòng cổ của Uyển tỷ thật đẹp, có thể cho ta biết ngươi tìm thấy ở đâu được không, ta định làm cho Hân Hân một cái!"
Hân Hân còn đang tức giận Trần Phong không để ý đến mình, mà lại đi nói chuyện với Triệu Uyển, nhưng nghe đến Trần Phong lại muốn làm vòng cổ cho nàng thì liền vui vẻ, trong lòng lại tràn đầy mật ngọt, đôi mắt nhu tình mỉm cười quan sát Trần Phong.
Điền Bá ở một bên trông thấy dáng vẻ của Hân Hân thì vô cùng ghen ghét.
Điền Bá là con trai của phó thành chủ La Mã thành, tính cách ngang ngược, hoàn toàn là bộ dáng của một phú nhị đại. Hắn trước nay luôn mượn quyền uy của cha hắn làm điều ngang ngược, chưa có thứ gì hắn muốn mà hắn chưa đạt được. Điền Bá tuy thiên phú kém cỏi, nhưng nhờ có cha hắn vất vả đi cầu thuốc nên hắn đã có thể đột phá tới cấp hai. Mặc dù đột phá nhưng Điền Bá cũng đã tiêu hết thiên phú của bản thận, từ đây hắn đã không thể lại đột phá, cả đời hắn sẽ chỉ dừng lại tại võ giả cấp hai.
Từ khi gặp Hân Hân, nhìn thấy dung mạo của nàng thì Điền Bá liền nổi lên dục vọng, muốn chiếm đoạt, ăn tươi nuốt sống nàng. Bây giờ lại trông thấy Hân Hân si mê Trần Phong như vậy, hắn hận không thể g·iết c·hết Trần Phong, thay vào đó hưởng thụ Hân Hân.
Trần Phong đang nói chuyện với Triệu Uyển thì chợt cảm nhận được sát ý từ phía Điền Bá. Nguyên thần của Trần Phong mạnh như vậy, Điền Bá lại không hề che giấu sát ý thì quả thật muốn Trần Phong không nhận ra cũng khó.
Trần Phong trong lòng suy đoán, hơn phân nửa nguyên nhân có lẽ là vì Hân Hân. Nàng xinh đẹp như vậy, người khác trông thấy mà mơ tưởng cũng là rất bình thường.
Nhưng Điền Bá nghìn không nên, vạn không nên, chỉ bởi Hân Hân xinh đẹp mà muốn g·iết Trần Phong để chiếm đoạt nàng. Đây đơn giản là thọ tinh thắt cổ, quả thật chán sống.
Mẹ nuôi q·ua đ·ời, Trần Phong đã sớm không có người thân. Hiện tại chỉ có Hân Hân là vảy ngược của hắn, ai động vào nàng thì người đó liền phải c·hết. Điền Bá đã bị Trần Phong liệt vào danh sách tất sát, không sớm thì muộn hắn sẽ phải nằm xuống dưới lưỡi kiếm của Trần Phong.
Lúc này, Triệu Uyển có chút bất ngờ trước câu hỏi của Trần Phong, không nghĩ tới hắn vậy mà lại muốn làm vòng cổ tặng Hân Hân, nàng quả thật có chút hâm mộ.
Trần Phong hỏi như vậy, thật ra là chỉ muốn biết nguồn gốc của linh thạch. Đáng thương Hân Hân đứng ở một bên, con mắt ngập tràm trái tim nhìn hắn, vẫn còn tưởng hắn muốn tặng nàng vòng cổ.
"Loại đá này trước đây chúng ta đi qua một hang động, trong đó nằm rải rác vài viên đá như thế này. Lúc đầu bọn ta nhặt mang về một chút, thử xem có phải nguyên liệu quý hiếm gì không, có khả năng bán được nhiều tiền.
Nhưng thực tế loại đá này quả thật không có tác dụng gì. Không thể rèn luyện v·ũ k·hí, chỉ cần hơi chút sứt mẻ thì sẽ lập tức mất màu, trở nên không khác gì sỏi đá bình thường! Vậy nên ta mới chỉ có thể để nguyên hình dáng như vậy khảm lên vòng cổ! Dẫu sao chúng cũng nhấp nháy đẹp mắt!"
Triệu Uyển nói đầu đuôi cho Trần Phong biết. Lưu Tài nghe cũng gật gù đồng ý. Đối với hắn thì loại đá này quả thật là phế vật, ngoài đẹp mắt ra thì không còn gì khác.
Chính xác là như vậy, linh thạch khi bị tổn hại sẽ khiến linh khí thoát ra ngoài, trở nên không khác gì đá bình thường.
"Vậy ngươi có thể cho ta biết hang động đó ở đâu?"
Trần Phong nghe câu trả lời của Triệu Uyển thì gấp gáp hỏi lại. Hắn bây giờ chỉ quan tâm cái hang động kia. Nếu không ngoài dự đoán của hắn, nơi đó có lẽ tồn tại một mỏ linh thạch.
Trần Phong tu luyện chưa lâu, đối với hắn thì hiện tại có một mỏ linh thạch, cho dù là cấp thấp nhất hạ cấp linh thạch thì cũng là một phần tài nguyên vô cùng to lớn. Có linh thạch, Trần Phong có thể không cần đi tìm kiếm nguyên liệu khác, trực tiếp dùng linh thạch bố trí Tụ Linh trận, nhanh chóng đạt tới Luyện Khí tầng chín, sớm ngày Trúc Cơ.
"Chỗ đó ta biết! Cách đây khá xa, bởi vì nhiệm vụ nên chúng ta cũng dự định đi qua đó một lần nữa! Nếu hai người không chê thì có thể gia nhập Chiến Doanh tiểu đội, cùng chúng ta đi đến đó!"
"Không cần! Ta có thể đi cùng các ngươi nhưng gia nhập thì miễn đi!"
Lưu Tài lúc này liền lên tiếng mời Trần Phong gia nhập tiểu đội. Hắn thấy Trần Phong là cấp bốn, lợi hại như vậy, nếu có thể mời Trần Phong gia nhập thì bọn hắn cũng sẽ an toàn không ít. Tuy bị Trần Phong từ chối gia nhập nhưng vẫn đạt được hắn đồng ý đi cùng, khiến Lưu Tài cùng Hoàng Dung, Triệu Uyển vô cùng vui vẻ. Duy chỉ có Điền Bá im lặng, ánh mắt xoay chuyển, không biết nghĩ gì.