chương 2: Nguy Cơ Tận Thế, Đến Nhà Máy
Đập vào mắt hắn là hình ảnh bầu trời ba ngày trước. Cái bầu trời phủ kín mây đỏ kia phá lệ gây chú ý. Dựa theo tin tức phía dưới viết, sau khi hắn t·ai n·ạn khoảng chừng một giờ sau, trời bắt đầu đổ mưa máu. Tuy hiện tại vẫn chưa ghi nhận trường hợp con người nào bị ảnh hưởng, nhưng thực vật từ đó lại bắt đầu phi tốc tăng trưởng. Ngắn ngủi ba ngày, từ một cái cây nhỏ cao hai mét phát triển đến ngang bằng tòa nhà cao năm tầng. Phát triển lớn gấp mười lần lúc đầu mới chậm rãi dừng lại.
Trường hợp như vậy xảy ra ở khắp mọi nơi. Mộc Tinh có đến sáu phần là thực vật nên sự phát triển cấp tốc này đã phá hư không ít cơ sở vật chất.
Trần Phong ngồi dậy, bước đến trước cửa sổ phòng bệnh. Xuyên thấu qua lớp kính là hình ảnh thành trì Đại Khê lúc này. Khắp nơi là nhà sụp, tường đổ. Tưởng như vừa bị t·hiên t·ai quét qua một trận. Thậm chí là cả tường thành cũng bị bên ngoài phát triển cây cối xô ngã một mảng lớn.
"Cái khu trọ kia của mình xung quanh không có cây cối gì, hẳn là sẽ không hư hại nhiều"
Trần phong nghĩ tới phòng trọ của hắn. Đó là nơi trước đây hắn cùng mẹ nuôi sinh sống, vô cùng có ý nghĩa đối với hắn. Mặc dù Trần Phong thức tỉnh ký ức kiếp trước, không có nghĩa là hắn xem nhẹ kỷ niệm mười bảy năm này .
Bỗng bên cạnh Tố Hân Hân nói:
"Này, ngươi sử dụng xong điện thoại của ta rồi chứ?"
"A, đã xong, cảm ơn tiểu thư"
Trần Phong cười đáp lại rồi đưa điện thoại trả lại cho nàng.
Tố Hân Hân cảm thấy Trần Phong dễ nói chuyện liền chủ động trò chuyện, triệt tiêu đi bầu không khi trầm mặc trong phòng bệnh:
"Ngươi tên là gì vậy?"
"Ta tên Trần Phong."
"Hân hạnh làm quen, Trần Phong. Ta là Tố Hân Hân. Ta xem ngươi xấp xỉ ta mà lại vất vả lái xe bán bánh như vậy, ấy hôm nay nằm viện lại không có ai đến thăm. Cha mẹ ngươi đâu?"
"Ta là cô nhi, mẹ nuôi ta mất sớm, mấy năm này ta là dựa vào bán bánh kiếm sống."
"Thật xin lỗi, ta không cố ý nhắc tới."
"Không có gì, ta không để ý."
Trần Phong xua tay nói.
Hai người đối diện trò chuyện một lúc thì cửa phòng mở ra. Bước vào là một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự, khuôn mặt góc cạnh, hiện rõ phong thái người có quyền. Theo sau là một người phụ nữ kém tuổi cùng một thiếu nữ xinh xắn.
"Cha, mẹ, tiểu Huyên!"
Tố Hân Hân mỉm cười vẫy tay hô, kêu gọi cha mẹ cùng bạn thân của nàng.
Đám người nhanh chóng bước đến phía giường bệnh.
"Ngươi xem ngươi làm ra việc gì. Sớm biết liền chú ý ngươi, không để ngươi lái xe ra ngoài."
Trung niên nhẫn khẽ quát. Hắn tên Tố Trung là Tố Hân Hân phụ thân. Thường ngày hắn bận bịu tại nhà máy không chú ý tới nàng, để nàng lái xe ra ngoài gây t·ai n·ạn.
"Cha, ta biết lỗi rồi mà."
Tố Hân Hân làm nũng ôm cánh tay Tố Trung nói.
"Thật là hết nói nổi ngươi. Liền để ngươi cùng mẹ với tiểu Huyên trò chuyện"
Lúc này Tố Trung mới quay sang nhìn đối diện Trần Phong nói:
"Thiếu niên, ngươi tên gọi là gì?"
"Hắn gọi Trần Phong, là một cô nhi. Hắn năm nay mười bảy tuổi."
Tố Hân Hân đang chuẩn bị trò chuyện với mẹ cùng bạn thân thì quay sang trả lời.
"Ta có hỏi ngươi sao!"
Tố Trung mắt liếc xéo nữ nhi một cái, khiến nàng không khỏi thè lưỡi cười.
"Ta gọi Trần Phong, đại thúc gọi ta tiểu Phong là được. Ta hết năm nay liền đủ mười tám tuổi. Trong nhà chỉ có một mình ta, không còn ai khác."
"Ừm tiểu Phong, ta liền nói chuyện bồi thường t·ai n·ạn tiểu Hân gây ra cho ngươi. Ngươi muốn bồi thường cái gì?"
"Đại thúc, ta muốn vào nhà máy làm thợ rèn. Ta có một ít kỹ năng rèn đúc, cơ thể ta cũng khá là cứng cáp."
Qua trò chuyện với Tố Hân Hân, Trần Phong biết cha nàng là chức cao trong nhà máy, liền hạ quyết định kiếm lấy một công việc mới. Tranh thủ kiếm thêm tiền cùng tiết kiệm thời gian để còn tu luyện.
"Ngươi biết rèn đúc?"
Tố Trung thật bất ngờ. Một cái mười bảy tuổi thiếu niên nghèo khó lại nói mình biết rèn đúc, đổi lại ai nghe cũng phải nghi ngờ.
"Vậy ngươi liền đến nhà máy thử việc ba ngày. Lượng công việc mỗi ngày là cố định, xong sớm về sớm. Ngươi cũng có thể lựa chọn ở lại làm thêm giờ kiếm thêm thu nhập."
"Ta biết rồi, cảm ơn đại thúc."
"Ừm vậy ta liền mang tiểu Hân về trước, thử việc có gì khó thì nhờ tổ trưởng trong xưởng liên lạc với ta. Tiền viện phí của ngươi ta cũng đã thanh toán xong, ngươi đợi hồi phục thì có thể xuất viện rồi đến thử việc."
"Tạm biệt đại thúc, tạm biệt a di."
"tiểu Phong, ta liền về trước. Ngươi cố gắng lên nha!"
Tố Hân Hân dẫn theo mẹ cùng bạn thân nàng chào tạm biệt Trần Phong.
"Tạm biệt"
Tràn phong giơ tay đáp lại.
Nhìn đám người rời khỏi phòng bệnh sau đó, Trần Phong vững vàng ngồi trên giường, bày ra một cái tu luyện tư thế, thầm nghĩ:
"Thương thế của ta có lẽ điều dưỡng một tuần là có thể chữa khỏi."
"Hiện giờ linh khí thức tỉnh, trước đây Mộc Tinh Hung Thú nói không chừng sẽ sớm phát triển thành Yêu Thú, thậm chí mở ra linh trí trở thành Linh Thú. Không sớm thì muộn thú triều cũng sẽ xuất hiện trên khắp Mộc Tinh. Ta cần phải nhanh chóng tu luyện gia tăng thực lực. có như vậy thì ra ngoài tìm kiếm linh dược, chém g·iết Hung Thú mới sẽ an toàn hơn."
Hoàn cảnh linh khí khôi phục chính xác sẽ gia tăng biên độ phát triển của các loại Hung thú. Từ số lượng cho đến chất lượng. Dựa vào hoàn cảnh như vậy mà Hung Thú trên Mộc tinh trong một khoảng thời gian ngắn sau này phát triển đến một quy mô vô cùng lớn. Hình thành lên các làn sóng thú triều quét qua khắp nơi trên Mộc Tinh. Trong tương lại không xa, con người trên Mộc Tinh sẽ phải đối mặt với nguy cơ tận thế.
Nghĩ một lúc Trần Phong bắt đầu hổi tưởng trong đầu các loại công pháp kiếp trước.
"Thân ta mang Ngũ Hành Linh Căn hẳn là tu công pháp liên quan đến ngũ hành. Nói đến ngũ hành thì có Ngũ Hành Diễn Sinh Kinh, tuy thần thông công kích không được mạnh nhưng lại có thể gia tăng tuổi thọ. Tối cao có thể tu luyện tới Độ Kiếp cảnh. Kiếp trước ta liền dựa vào nó sống nhiều hơn đồng cảnh ba trăm năm."
"Thần Thông công kích mạnh mẽ thì có Ngũ Hành Hóa Binh Quyết, có thể gia trì ngũ hành chi lực vào trong binh khí. Tối cao đồng dạng có thể tu luyện đến Độ Kiếp cảnh. Kết hợp với cảm ngộ Kiếm Đạo từ kiếp trước hoàn toàn có thể làm ra Ngũ Hành Chi Kiếm thần thông. Cũng là một lựa chọn tốt để sau này săn g·iết Yêu Thú, tìm kiếm tài nguyên tu luyện."
Trần Phong mải mê nhớ lại các loại công pháp phù hợp thì chợt một đoạn kí ức lóe lên. Đó là kiếp trước lúc sắp c·hết tham gia bí cảnh, hắn may mắn tìm được một môn công pháp là Âm Dương Tạo Hóa Kinh. Kinh này không chỉ có thể tu luyện đến Đại Thừa kỳ, cơ duyên đầy đủ phi thăng thành Tiên cũng không phải là không thể. Người tu luyện môn công pháp này có thể chuyển hóa Ngũ Hành chi lực thành Âm Dương chi lực, lại thêm lĩnh hội Tạo Hóa áo nghĩa. Đỉnh cao có thể từ không sinh có, hư không tạo vật. Đồng thời cũng không ảnh hưởng Trần Phong kết hợp với Kiếm đạo. Thậm chí là càng mạnh bởi có thêm Âm Dương chi lực.
Mặc dù đỉnh cao có chút xa vời thế nhưng không ngăn được nhiệt huyết trong lòng Trần Phong lúc này. Trái tim bình tĩnh của Trần Phong giờ phút này cũng vô thức đập nhanh hơn vài phần. Hắn nhìn thấy tương lai mà kiếp trước không thể thấy, hắn thấy hi vọng đột phá đến cảnh giới kiếp trước không thể đạt tới.
"Mặc dù cần tài nguyên tương đối nhiều, nhưng với hoàn cảnh Linh khí sơ hiện như bây giờ, tương lai tài nguyên không phải là vấn đề. Liền chọn ngươi."
Niệm Tĩnh Tâm Chú một lần, Trần Phong rất nhanh liền thu hồi tâm tình xúc động, miệng lẩm nhẩm một cái khẩu quyết chữa thương. Còn Âm Dương Tạo Hóa Kinh thì bị hắn ném ra sau đầu. Dù sao cũng phải hoàn thành luyện thể mới có thể tu luyện, trước chữa thương lại nói.
Vèo một cái liền sáu ngày trôi qua. Sáu ngày này Trần Phong ngoài ăn ngủ ra thì lúc nào cũng đang chữa thương. Bởi cảnh giới còn thấp nên ăn uống, ngủ nghỉ vẫn là quan trọng đối với Trần Phong. Đợi đến cảnh giới cao hơn hắn mới có thể không cần ăn, không cần ngủ, chuyên tâm tu luyện.
"Cơ thể đã hoàn toàn khôi phục, hôm nay liền làm thủ tục xuất viện rồi đến nhà máy xem sao"
Trần Phong dừng vận dụng khẩu quyết chữa thương lại, xem xét cơ thể một hồi liền quyết định xuất viện. Càng sớm đi làm thì hắn càng sớm có tiền mua dược thảo tôi luyện thân thể.
Để có thể tu hành thì thân thể cũng cần phải mạnh đến một trình độ nhất định. Điều đó giúp cơ thể đủ khả năng chứ đựng linh khí. Đó gọi là luyện thể trước mới luyện khí, luyện thần.
Nghĩ rồi Trần Phong nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh. Không mất quá lâu để hoàn tất thủ tục xuất viện.
Bên ngoài bệnh viện, qua sáu ngày thì toàn cảnh trành trì đã được dọn dẹp sạch sẽ. Không còn là cảnh tượng khắp nơi đổ nát như trước. Xung quanh có rất nhiều người đang bận bịu xử lý các loại dây leo, cỏ dại.
Sắp xếp các loại suy nghĩ về kế hoạch tu luyện trong đầu, Trần Phong nhanh chóng hướng tới nhà máy...
Khoảng một giờ sau Trần Phong mới tới được đây. Bởi khoảng cách từ bệnh viện đến đây cũng không gần mà lại xe bánh của hắn đã bị hỏng trong vụ t·ai n·ạn lần trước. Cho nên Trần Phong chỉ có thể đi bộ tới đây. Dẫu sáu ngày này tu luyện đã nâng cao thể lực của hắn nhưng là để đến được đây cũng tiêu tốn không ít thời gian
Trước mặt hắn là toàn bộ quang cảnh nhà máy. Nơi đây chính là nơi tạo ra phần lớn đồ dùng hằng ngày lẫn v·ũ k·hí bên trong thành trì nên hiển nhiên quy mô không hề nhỏ.
Đi qua cửa nhà máy thì Trần Phong gặp một người phụ nữ đang ngồi ở bàn làm việc cạnh lối ra vào. Hẳn là kiểm soát viên của nhà máy.
"Xin chào, có thể cho ta hỏi muốn thử việc rèn đúc thì tới đâu được không?"
Trần Phong tiến lại gần rồi lên tiếng hỏi.
Người phụ nữ nghe thấy câu hỏi của Trần Phong liền ngước lên, quan sát Trần Phong một lúc sau liền nghi ngờ hỏi:
"Ngươi muốn làm rèn đúc?"
"Đúng vậy, ta được Tố thúc bảo tới nhà máy thử việc."
"Tố tổng đốc? Vậy ngươi đợi một chút sẽ có người đến dẫn ngươi vào trong. Trước đó ngươi phải đang ký thông tin cá nhân trước đã."
Nữ kiểm soát viên bất ngờ khi thấy Trần Phong nhắc đến Tố Trung. Không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mắt lại quen biết với tổng đốc nhà máy.
"Họ tên, tuổi tác, nhà có mấy người?"
Nữ kiểm soát viên hỏi.
"Trần Phong, mười bảy tuổi, nhà chỉ có một mình ta."
Trần Phong nhanh gọn trả lời.
Nghe Trần Phong trả lời xong, nữ kiểm soát viên nhanh chóng dùng bút ghi lại thông tin vào trong một cuốn sổ rồi nói:
"Thông tin của ngươi đã được ghi lại. Đợi khi nào ngươi hoàn tất thử việc sẽ được nhận thẻ nhân viên chính thức."
"Được rồi"
Trần Phong gật đầu đáp lại. Vừa nói xong thì có một người đàn ông bước tới. Hắn thân hình to lớn, cơ bắp cường tráng, cứng rắn giống như dùng kim loại điêu khắc mà ra vậy.
"Ngươi chắc là người mà tổng đốc nhắc tới nhỉ. Bây giờ ngươi liền đi theo ta vào trong thử việc."
Nam nhân tên Chu Lai, chính là vị tổ trưởng mà sáu hôm trước Tố Trung nhắc tới. Trần Phong ừm một tiếng liền bước theo Chu Lai vào trong.
Trên đường, Chu Lai mở miệng nói:
"Ngươi là Trần Phong phải không? Tố tổng đốc có nhắc với ta về ngươi. Ngươi khó khăn như vậy cần phải nỗ lực làm việc cho tốt, cuộc sống sau này của ngươi mới khá được."
"Ta biết rồi"
Trần Phong không nhanh không chậm đáp lại.
Hai người đi một lúc thì tiến vào một khu xưởng. Trong xưởng có chừng bốn mươi, năm mươi người đang làm việc. Từng nhóm phân biệt rèn các loại dụng cụ khác nhau, tiếng gõ búa đinh đương, tiếng nhúng nước xèo xèo vang vọng khắp xưởng.
"Ngươi trước tiên thể hiện tay nghề một chút, nếu tốt thì sau này đây sẽ là nơi làm việc của ngươi."
Chu Lai quay sang yêu cầu Trần Phong thử rèn đúc gì đó.
"Được"