Chương 3: Công Việc Mới, Gặp Lại Tố Hân Hân
Đáp lại một tiếng xong Trần Phong bắt đầu tiến về phía một chỗ lò nung, chuẩn b·ị b·ắt đầu rèn đúc.
"Ta trước tiên liền làm một con dao nhỏ"
Nghĩ xong liền làm, Trần Phong nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Một loạt thao tác nước chảy mây trôi, không có bất kì sai lầm nào. Đối với một người có kinh nghiệm luyện khí từ kiếp trước như Trần Phong thì rèn đúc một ít phàm tục đồ vật không khỏi quá đơn giản. Kiếp trước hắn nhưng là có thể làm ra cả Linh khí chứ không nói đến những loại này đồ chơi nhỏ.
Thoáng qua một lúc, Trần Phong liền làm ra một con dao nhỏ vô cùng tinh xảo. Thân dao rắn chắc nhưng lại không bị giòn, thay vào đó là độ dẻo dai dù có bẻ cong cũng có thể thẳng lại hình dáng ban đầu. Thân dao có họa tiết uốn lượn, mơ hồ có bóng dáng một loại Hung Thú nào đó. Chuôi dao mặc dù bóng loáng nhưng không trơn trượt, mà lại cầm rất chắc tay.
Ngắm nghía, đánh giá con dao mà Trần Phong làm ra một lúc, Chu Lai khẽ than:
"Con dao này thật tốt, không hề có chút khuyết điểm nào. Trình độ của ngươi đã có thể sánh ngang với thợ lành nghề lâu năm."
"Như vậy đi, ngươi liền không cần thử việc, trực tiếp làm nhân viên chính thức. Hôm nay ngươi cứ ở lại đây làm việc. Dựa theo các loại bản thiết kế mà rèn ra sản phẩm. Số lượng yêu cầu đều có ghi trong đó. Hoàn thảnh đủ số lượng là ngươi có thể ra về"
Trần Phong gật đầu không ý kiến.
"Được rồi, vậy ngươi ở lại làm việc cho tốt, ta đi trước. Có việc gì có thể đến gọi ta, ta ở khu nhà bên cạnh."
Chu Lai nói rồi quay người rời đi. Trần Phong nhìn bóng lưng Chu Lai biến mất sau cánh cửa, tập trung tinh thần, hắn bắt tay vào hoàn thành công việc.
Số lượng công việc không nhiều, chỉ yêu cầu hai mươi sản phẩm các loại. Dựa theo một người bình thường muốn hoàn thành hết lượng công việc này cũng phải mất từ chín đến mười giờ đồng hồ. Thế nhưng Trần Phong khác biệt, hắn làm một con dao tinh xảo mới chỉ mất hai mươi phút, mà chất lượng sản phẩm lại không yêu cầu cao như vậy. Trần Phong muốn hoàn thành lượng công việc này khả năng chỉ cần năm tiếng.
Mọi việc chính như Trần Phong dự đoán. Hắn sau khi tiêu tốn năm giờ đồng hồ, hoàn thành đủ số lượng sản phẩm đạt yêu cầu liền rời đi trước những ánh mắt ngạc nhiên lẫn nể phục của mọi người trong xưởng.
Bước ra ngoài, Trần Phong lại bắt gặp Chu Lai đang đứng nói chuyện với Tố Trung. Ngồi ở một góc khác chính là Tố Hân Hân đang say sưa nhìn vào điện thoại, ngón tay không ngừng đánh phím. Có lẽ là đang nhắn tin cùng bạn thân của nàng. Chu Lai chú ý thấy Trần Phong xuất hiện liền lên tiếng hỏi:
"Thế nào? Công việc ổn chứ? Nếu mệt mỏi ngươi cũng có thể nghỉ ngơi một lát."
"Chào Tố thúc, Hân Hân tiểu thư, Chu tổ trưởng. Công việc rất tốt, ta đã hoàn thành xong hết nên giờ đang chuẩn bị đi về."
Trần Phong chào hỏi Tố Trung cùng con gái hắn rồi quay sang trả lời Chu Lai. Tố Hân Hân thì vẫn mải mê trò chuyện nên có vẻ là chưa chú ý tới Trần Phong.
"Ngươi đã làm xong hết rồi?"
Tố Trung bất ngờ hỏi. Trước đây hắn nghe Trần Phong nói biết rèn đúc thì hắn chỉ nghĩ là Trần Phong có hứng thú nên tự tìm hiểu, biết được một chút kĩ thuật. Không nghĩ tới Trần Phong vậy mà lại có thể hoàn thành công việc nhanh như thế. Tố Trung chức vụ cao không có nghĩa hắn không biết lượng công việc mà người bên dưới mỗi ngày phải làm. Vậy nên hắn mới bất ngờ khi nghe Trần Phong nói đã hoàn thành công việc.
"Tiểu Phong tay nghề tương đối cao, hoàn thành công việc nhanh như vậy cũng là hợp lý."
Chu Lai nghe Tố Trung hỏi liền mở miệng trả lời thay Trần Phong.
Tố Trung thấy một người khắt khe như Chu Lai lại công nhận tài năng của Trần Phong cũng liền gật đầu. Lần nữa xem trọng Trần Phong. Một cái thiếu niên nghèo khó, hằng ngày đi bán bánh vậy mà lại có kỹ thuật rèn đúc tốt như vậy.
Trần Phong gặp Chu Lai trả lời hộ mình thì mỉm cười rồi đối với Chu Lai hỏi:
"Tổ trưởng, cho ta hỏi một chút. Bây giờ ta muốn ứng một chút tiền lương thì cần đến đâu? Hoàn cảnh ta tương đối khó khăn, nên muốn ứng một chút lương mua chút đồ ăn."
"Ngươi muốn ứng lương? Xin lỗi tiểu Phong, tuy ngươi làm việc rất tốt nhưng nếu muốn ngày đầu đã ứng lương thì đó là không thể. Ít nhất ngươi cũng phải làm việc được một tháng mới có thể."
Chu Lai nghe Trần Phong muốn ứng lương liền lắc đầu trả lời. Lúc này đứng bên cạnh Tố Trung thấy vậy liền đưa ra một xấp tiền nói:
"Tiểu Phong, đây là tiền đền bù chiếc xe bán bánh kia của ngươi. Nó bị hư hại quá nặng nên ta liền không cho người mang đi sửa, quyết định đền bù cho ngươi chỗ tiền này. Dù sao tương lai chắc ngươi cũng sẽ không đi bán bánh nữa."
"Cảm ơn Tố thúc!"
Trần Phong tiếp nhận xấp tiền mà Tố Trung đưa tới. Chính xác là như vậy, sau này Trần Phong sẽ không đi bán bánh nữa. Chiếc xe bán bánh kia tuy là của mẹ nuôi hắn để lại, có ý nghĩa kỷ niệm, nhưng trước tình cảnh khó khăn như bây giờ thì Trần Phong khả năng cũng sẽ mang đi đổi lấy một khoản tiền để dễ trang trải cuộc sống, ăn uống cùng mua thuốc luyện thể. Dù sao tu luyện vẫn là quan trọng nhất. Có thực lực cường đại mới có thể dễ dàng sống sót trong tương lai sắp tới.
"Trần Phong"
Tố Hân Hân lúc này mới chú ý tới Trần Phong liền vẫy tay hô rồi chạy tới bên cạnh cha nàng.
"Công việc của ngươi hôm nay thế nào?"
Nàng mở miệng hỏi Trần Phong về công việc.
Nghe nàng hỏi Trần Phong cũng thuận miệng trả lời:
"Công việc rất tốt, ta đã làm xong hết, giờ đang chuẩn bị đi về."
"Vậy ngươi chiều nay có rảnh không đi cùng ta với tiểu Huyên tới quảng trường mua sắm?"
"Có thể"
Trần Phong nghĩ tới chiều nay cũng phải đi mua chút thức ăn dự trữ cùng một chút dược thảo chuẩn b·ị b·ắt đầu tôi thể.
"Thật tốt quá"
Tố Hân Hân vui vẻ nắm tay nhảy lên rồi quay sang nói với cha nàng:
"Cha, vậy ta liền dẫn hắn đi nha"
"Ngươi cẩn thận chút, đừng lại gây t·ai n·ạn tiếp."
Tố Trung mỉm cười liếc nhìn con gái nói.
Tố Hân Hân tự tin đáp lại:
"Cha, ngươi yên tâm đi"
Nói rồi nàng dẫn theo Trần Phong rời khỏi nhà máy. Trên đường nàng thuận tiện lấy ra điện thoại gọi cho bạn thân nàng, hẹn một lúc sau gặp nhau tại quảng trường.
Ngồi trên chiếc xe đã đâm mình, Trần Phong khẽ cảm khái. Nhờ có chiếc xe này mà mình mới có thể thức tỉnh ký ức kiếp trước. Trải qua tám ngày sửa chữa, chiếc xe đã trở lại như lúc ban đầu, một lần nữa toát lên vẻ hào hoa vốn có.
Trên xe, Tố Hân Hân không ngừng hỏi Trần Phong các loại vấn đề. Nào là ngoài rèn đúc ra Trần Phong còn biết gì nữa, rồi đến ý định sau này, ngoài làm việc tại nhà máy ra sẽ còn làm thêm gì nữa không, cùng nhiều loại câu hỏi khác. Nói chuyện quen thuộc Trần Phong gọi nàng là Hân tỷ. Hắn ngồi nghe các loại câu hỏi cũng chỉ từ tốn trả lời, trong lòng đánh giá một câu, nhiều chuyện tiểu công chúa.
Tố Hân Hân tuy lớn hơn Trần Phong hai tuổi nhưng tính cách vô cùng hoạt bát, có thể nói là có chút trẻ con. Nhưng đó chỉ là nàng đối với người quen thuộc mới bày ra loại này tính cách, còn với người lạ nàng là rất ít mở miệng nói chuyện. Từ nhỏ nàng đã rất ít khi nói chuyện với các bạn bè cùng trang lứa. Có thể giao tiếp thoải mái cùng nàng từ nhỏ đến giờ cũng chỉ có bạn thân của nàng. Thế nhưng Trần Phong lại là một ngoại lệ. Có lẽ Trần Phong sau khi thức tỉnh đã có một loại khí chất đặc thù nào đó thu hút nàng.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, hai người rốt cuộc đến được quảng trường. Lúc này là hai giờ chiều, quảng trường vô cùng náo nhiệt. Khắp nơi là các loại cửa hàng, từ thời trang cho đến ăn uống, giải trí. Cùng với đó là vài cái sạp hàng bày bán hoa quả, thịt tươi cùng một ít chiếc xe bán hàng rong, tương tự Trần Phong lúc trước.
Ở Mộc Tinh, thời đại này, tư tưởng ăn mặc của con người khá là phóng khoáng. Một thiếu nữ thân mặc áo hở chút phần bụng thì người xung quanh cũng chỉ chú ý một chút chứ sẽ không bình luận cái gì. Đồng thời bởi lâu dài chiến đấu cùng Hung Thú, phong cách quần áo sẽ thiên về phương diện tiện lợi cho chiến đấu. Bởi có tới một phần ba con người trên Mộc Tinh đều là tu luyện giả, quanh năm lấy chém g·iết Hung Thú mà sống.
"Tiểu Hân!"
Tố Hân Hân cùng Trần Phong vừa bước xuống xe liền nghe tiếng gọi. Đó là một thiếu nữ nhỏ nhắn, búi cao một kiểu tóc đuôi ngựa, đang hướng về phía hai người vẫy tay. Trần Phong đã gặp thiếu nữ này khi hắn còn nằm trong bệnh viện. Lúc đó nàng theo Tố Trung cùng vợ hắn đến. Cả hai tuy có gặp nhau nhưng cũng không lên tiếng bắt chuyện, Trần Phong chỉ biết Tố Hân Hân gọi nàng là tiểu Huyên.
"Tiểu Huyên!"
Tố Hân Hân nghe gọi, ngoảnh đầu nhìn thấy bạn thân nàng liền mỉm cười, dẫn theo Trần Phong đi tới.