Chương 1: Thức Tỉnh
Mộc Tinh, thành trì Đại Khê, bầu trời năm giờ chiều bao trùm một màu đỏ u ám. Trên cao từng tầng mây đỏ đan xen che lấp cả bầu trời, cùng với đó là ù ù tiếng sấm di tán ra từng đường màu xanh thiểm điện tựa như muốn xẻ đôi tất cả. Phía dưới là từng đợt cuồng phong cuốn lên từng trận khói bụi nặng nề.
Thường ngày thời gian này tại quảng trường sẽ luôn huyên náo âm thanh buôn bán nhưng nay lại vắng vẻ lạ thường.
“Cái thời tiết này khoảng chừng ba mươi phút nữa là mưa xối xả hôm nay chắc đến đây thôi”
Một cái thiếu niên khôi ngô ngước lên nhìn lạ lùng bầu trời, khẽ than.
Thiếu niên cao chừng một mét bảy, tướng mạo tuấn tú, tuổi chỉ chừng mười bảy nhưng khuôn mặt lại hiện rõ vẻ cương nghị. Thân hình cứng cỏi, dấu hiệu chịu không ít mưa gió.
Thiếu niên tên là Trần Phong, là một người bán bánh bình thường ở quảng trường thành phố. Hằng ngày hắn đều sáng sớm đến đây bán bánh, đến tối mịt mới về.
Trần Phong vốn là cô nhi được một người góa phụ trung tuổi nhặt về nuôi nấng từ nhỏ. Góa phụ hoàn toàn dựa vào việc bán bánh nuôi sống hai người. Trần Phong quen miệng gọi góa phụ một tiếng mẹ nuôi.
Nhưng hai năm trước mẹ nuôi Trần Phong bởi một trận bệnh nặng không qua khỏi, để lại cho hắn duy nhất một cái xe bán bánh. Xe tuy khá cũ nhưng Trần Phong là dựa vào nó mà sinh sống hai năm nay.
Vội vàng thu xếp đồ đạc xong xuôi, Trần Phong hối hả lái lích kích xe bán bánh tiến thẳng về phòng trọ của hắn.
Trên đường thi thoảng lại có vài chiếc xe con hấp tấp vượt qua hắn. Có lẽ là vài người tan làm vội vã về với gia đình.
Trần Phong không khỏi thất thần nghĩ đến 2 năm này vất vả, không biết đến bao giờ hắn mới có thể có một cái gia đình nhỏ ấm áp.
Đối với một người mỗi ngày bận bịu tối mắt tối mũi như hắn thì đó chính là ước mơ xa vời. Chỉ đủ tiền ăn tiền nhà, hắn lấy đâu khả năng tìm cho mình một người giữa chốn thành phố tráng lệ.
Lắc đầu thu hồi tâm tình, chợt Trần Phong giật mình, lông tơ nổ lên. Trước mắt hắn là một cái xe con ngược chiều đang phi tốc hướng thẳng về phía hắn.
Cái xe con kia thoạt nhìn sang trọng, sơn đen viền vàng hiển hiện rõ người lái nó hẳn là phi thường có tiền.
Cố gắng đánh tay lái, bằng bản năng né đi chiếc xe kia nhưng vẫn là không kịp. Mọi việc xảy ra vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt.
“Ầm”
Hai chiếc xe nặng nề đối đầu v·a c·hạm cuối cùng cả hai dừng lại giữa xa lộ. Trần Phong văng ra, nằm b·ất t·ỉnh cách đó hai mét có hơn. Máu tươi của hắn nhuộm đỏ cả 1 đoạn đường. Xen lẫn đó là bừa bộn bột mì, dầu ăn, trứng gà các loại…
“ Ôi có t·ai n·ạn kìa, ra xem xem có việc gì không”
“Tai nạn, t·ai n·ạn, mau ra giúp”
Người đi xung quanh thấy hai chiếc xe v·a c·hạm thì hốt hoảng hô hào nhau chạy ra giúp đỡ.
Cuối cùng phải một thời gian sau, nhờ người ven đường báo tin cảnh sát mới xuất hiện giải quyết hiện trường. Trần Phong may mắn còn sống, được vội vã đưa vào bệnh viện gần đó c·ấp c·ứu cùng chủ nhân chiếc xe sang kia…
Ba ngày sau Trần Phong mở mắt tỉnh lại trên giường bệnh. Nằm giường bên của hắn chính là người lái chiếc xe xa hoa kia, một cái hơn hắn vài tuổi nữ sinh.
Thiếu nữ tên là Tố Hân Hân, là trưởng nữ một gia đình giàu có. phụ thân nàng là tổng đốc trong một nhà máy nguyên vật liệu thuộc chính quyền thành trì Đại Khê. Bởi quyền cao chức trọng, lương bổng cao dày nên Tố Hân Hân từ nhỏ nói không ngoa chính là một câu sống trong nhung gấm.
Hôm đó Hân Hân cùng bạn thân hẹn nhau tới quảng trường mua sắm, nhưng nàng lại không may trễ giờ nên vội vã lái xe tới. Rốt cuộc đụng phải thất thần Trần Phong, đưa tới giờ phút này hai người nằm trong bênh viện bốn mắt nhìn nhau.
“Thật xin lỗi!”
Tố Hân Hân thấy Trần Phong tỉnh lại liền mở miệng, nhỏ bé nói. Nàng tuy lớn lên trong nhung gấm nhưng không phải là người điêu ngoa, cố chấp. Tương phản nàng rất hiểu lễ nghĩa, rất được lòng mọi người xung quanh. Việc lần này rõ ràng là nàng sai nên cao quý nàng sẵn sàng mở miệng xin lỗi nghèo khó Trần Phong.
“Ừm, chỉ cần ngươi bồi thường đầy đủ là được”
Trần Phong qua loa đáp lại.
“Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ bổi thường”
Tố Hân Hân thấy Trần Phong không nguyện ý nhiều lời cũng chỉ đáp lại một câu rồi tiếp tục lấy ra điện thoại cùng bạn thân nàng nhắn tin.
Lúc này Trần Phong đang hai mắt chăm chăm nhìn lên ánh đèn phía trên, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại kí ức trong mơ ba ngày này.
Bất tỉnh ba ngày này, Trần Phong trong đầu không ngừng hiện lên hàng loạt hình ảnh, tựa như là một thước phim chiếu nhanh vậy. Vô tận những kiến thức không tồn tại ở thế giới này không ngừng tràn vào đầu hắn mới khiến hắn b·ất t·ỉnh tận ba ngày nay.
Trong mơ hắn thấy hắn cũng là một cái Lam Tinh thanh niên ba tốt. Ăn tốt, làm tốt, ngủ tốt Trần Phong trên đường tan làm về đồng dạng gặp t·ai n·ạn nhưng không qua khỏi. Lần nữa tỉnh dậy hắn đã thấy mình ở một thế giới khác hoàn toàn xa lạ.
Thế giới này có tu tiên giả, mà lại rất nhiều mạnh mẽ tu tiên giả. Chính là Nguyên Anh đi đầy đất, Kim Đan không bằng chó. Cường giả có thể phi thiên độn địa, dời núi lấp biển là chuyện bình thường.
Tràn đầy nhiệt huyết Trần Phong xông xáo tu tiên giới năm trăm năm, dựa vào cố gắng cùng vận khí thành tựu một đời Hóa Thần, khai sáng một cái tầm trung tông môn.
Lại thêm ba trăm năm, Trần Phong rốt cuộc đạt tới Hóa Thần đỉnh phong, có hi vọng đột phá Phản Hư cảnh.
Quyết định ra ngoài tìm cơ duyên đột phá, Trần Phong không may gặp phải tứ đại Hóa Thần cảnh hậu kì ma tu hợp lực đánh lén. Tuy lấy một trảm bốn cuối cùng trở ra, thế nhưng Trần Phong lại trọng thương căn cơ. Trừ phi có thiên đại cơ duyên bù đắp căn cơ nếu không hắn cả đời cũng đừng hòng đột phá. C·hết no hắn cũng chỉ là Hóa Thần viên mãn.
Sự thật chính là như vậy, Trần Phong sau khi thụ thương không ngừng đi các đại bí cảnh, di tích hòng tìm cách bù đắp tự thân. Trong thời gian này hắn không hề tu luyện bới biết dù cố gắng cũng không thể đột phá. Thay vào đó hắn không ngừng học tập tri thức luyện đan, luyện khí, trận pháp, phù văn…
Cuối cùng Trần Phong dùng hết bảy trăm năm thọ nguyện còn lăn lộn khắp nơi nhưng thủy chung cơ duyên không hiện. Trời tuyệt đường người, một đời Hóa Thần viên mãn Trần Phong từ đây tọa hóa.
Quay trở lại thực tại, trên giường bệnh Trần Phong không khỏi suy nghĩ.
“Xem ra ta đây là thức tỉnh ký ức kiếp trước, nhưng không khỏi cũng quá muộn chút, giá như t·ai n·ạn trước vài năm là tốt rồi!”
Giờ phút này tâm tính Trần Phong phát sinh to lớn cải biến. Vẫn là một cái thiếu niên thành thục, hăng hái nhưng bên trong lại có sự bình tĩnh ngàn năm của tu tiên giả.
Chợt, Trần Phong đột nhiên sững sờ. Lúc này hắn giật mình cảm nhận được thiên địa Linh Khí. Mặc dù mỏng manh nhưng lại đang không ngừng tăng lên. Tốc độ tuy chậm nhưng trong vòng một tháng là có thể đạt đến kiếp trước cấp bốn tông môn linh khí nồng độ.
Phải biết nồng độ linh khí này đầy đủ hắn kiếp trước tu luyện tới Kim đan cảnh trong một trăm năm
Mà đó chỉ là kiếp trước Trần Phong tư chất bình thường không có gì lạ. Kiếp này thế nhưng là không đồng dạng.
Vừa mới sau khi thức tỉnh, Trần Phong nội thị bản thân phát hiện mình tư chất phi thường tốt. Thân mang Ngũ Hành Linh căn, là một trong những Linh Căn tốt nhất, tốc độ tu hành phi thường đáng sợ. Đặt ở kiếp trước chính là một đời thiên kiêu, báu vật tông môn.
Còn nguyên thần Trần Phong ngắn ngủi trong ba ngày phát triển đến kiếp trước Hóa Thần viên mãn trình độ. Có lẽ từ lúc hắn thức tỉnh kí ức, nguyên thần cũng bắt đầu cường đại để tiếp nhận những trí nhớ đó.
Hóa Thần viên mãn nguyên thần đặt tại thế giới này biết bao đáng sợ. Hiện tại nếu Trần Phong thả ra toàn bộ nguyên thần thì có dư bao trùm toàn bộ Đại Khê thành phố. Bất kì gió động cỏ lay, động tĩnh dù nhỏ đến đâu cũng đừng hòng thoát khỏi cảm nhận của hắn.
Mà lại trong hoàn cảnh linh khí bắt đầu xuất hiện như này, tương lai thiên tài địa bảo sẽ không ngừng xuất hiện. Dựa vào cường đại nguyên thần, Trần Phong hoàn toàn có thể chiếm trước tiên cơ, tranh thủ tài nguyên tu luyện.
Cộng thêm công pháp, thần thông, kinh nghiệm luyện đan, luyện khí, từ kiếp trước. Có thể nói phi thường hoàn mỹ.
“Xem ra trước kia học tập những tri thức kia không hề uổng phí. Kiếp này nếu như không thể đột phá đến Hợp Đạo cảnh thì thật xin lỗi ta cái này một thân tư chất.”
Trần Phong vui vẻ nghĩ.
“Thế nhưng thế giới thay đổi như vậy, vạn vật thích nghi thế giới mới chắc chắn sẽ phát sinh sự kiện lớn nào đó”
Nghĩ tới đây Trần Phong chợt quay ra nhìn đang vui vẻ nhắn tin Tố Hân Hân nói:
“Vị tiểu thư này, có thể cho ta mượn điện thoại của ngươi một chút được không?”
Không có cách, ăn bữa nay lo bữa mai Trần Phong lấy đâu ra tiền mua cho mình một chiếc điện thoại. Hắn cập nhật tin tức hoàn toàn bằng TV của tiệm tạp hóa đầu xóm.
“A, có thể!”
Tố Hân Hân giật mình, không nghĩ tới nằm im Trần Phong lại chủ động hỏi nàng mượn điện thoại. Nàng bối rối cầm điện thoại đưa về phía Trần Phong.
“Đây.”
“Cảm ơn!”
Trần Phong duỗi tay ra tiếp nhận điện thoại mà Tố Hân Hân đưa tới . Xúc cảm rất tốt, nhìn qua trông rất sang trọng, hẳn là không ít tiền. Trần Phong nhanh chóng nhập vào vài chữ tìm kiếm tin tức gần đây.
Tuy gia cảnh Trần Phong không tốt thế nhưng hắn vẫn được mẹ nuôi cho đi học xong kiến thức cơ sở. Tìm đọc tin tức đối với hắn hoàn toàn không là vấn đề.
Hoàn tất tìm kiếm xong, Trần Phong nhấn vào một cái trang báo đưa tin gần đây. Ánh mắt hắn chợt ngưng lại.