Chương 18: Luyện Chế Phi Kiếm
Đám người mải mê luyện kiếm, không để ý thời gian đã ba giờ trôi qua.
"Được rồi! Hôm nay luyện đến đây thôi! Các ngươi về nhà chăm chỉ tập luyện, chờ nắm vững kiếm thuật cơ sở thì ta sẽ dạy những kiến thức khác!"
Lúc này Trần Phong lên tiếng nói với mọi người. Hắn đã chỉ ra một số sai lầm thường gặp cùng một vài phương pháp tập luyện hiệu quả, đám người có thể tự tập luyện tại nhà.
"Ơ, đã hết tiết rồi sao? Ta còn chưa cảm thấy thỏa mãn!"
"Đúng vậy! Sao thời gian hôm nay lại trôi nhanh vậy nhỉ?"
"Ta trở về phải tranh thủ luyện tập, nhanh chóng nắm vững mới được!"
Nghe Trần Phong nói hết tiết, đám học sinh đều cảm thấy tiếc nuối, hận tiết học không thể dài thêm một chút.
Theo Trần Phong cùng với Hân Hân rời đi, đám người cũng dồn dập giải tán, trở về luyện kiếm. Một số người trong bọn hắn còn có tiết học kiếm kỹ khác đằng sau. Nhưng trải qua một tiết học hôm nay của Trần Phong, bọn họ đều quyết định bỏ học các tiết khác, dành thời gian tập luyện kiếm thuật cơ sở. Giáo viên dạy kiếm tiếp theo đến nơi thì không thấy ai, chỉ đành mang theo thắc mắc đi về.
Sau buổi học hôm nay, danh tiếng Trần Phong nhanh chóng lan ra khắp cả lớp đào tạo võ giả, khiến không ít giáo viên dạy kiếm đều tò mò muốn biết Trần Phong dạy kiếm như thế nào. Thế nhưng chuyện này là của một thời gian sau, Trần Phong lúc này vẫn còn đang cùng Hân Hân lái xe trở về nhà ăn trưa.
Qua hai mươi phút, rốt cục hai người cũng trở về. Mất một chút thời gian làm bữa trưa thì răng nanh lang vương mà Trần Phong muốn cũng được đưa tới.
Răng nang lang vương dài khoảng ba mươi phân, vô cùng sắc nhọn, độ cứng rắn cũng không phải bàn cãi. Ở tu tiến giới, răng nanh, móng vuốt của một số yêu thú mạnh mẽ là nguyên liệu tốt để luyện chế pháp khí, rất được tu sĩ săn đón.
"Có thể luyện chế một thanh phi kiếm!"
Vuốt ve chiếc răng nanh, Trần Phong lẩm bẩm.
Hân Hân lúc này vừa thu dọn bát đĩa xong thì đi tới, thấy Trần Phong đang ngắm nghía chiếc răng, liền lên tiếng hỏi:
"Trần Phong! đây là răng của lang vương sao? Thật lớn! Ngươi định dùng nó làm gì thế?"
"Ta định làm một thanh kiếm nhỏ!"
Trần Phong đáp lại Hân Hân. Với chiếc răng này, cộng thêm một số loại khí tài khác, Trần Phong có thể dễ dàng làm ra trung phẩm pháp khí.
Thời gian trước đây, Trần Phong có đi tìm hiểu. Ở Mộc Tinh, Võ Thần trong truyền thuyết có sức mạnh phi thường, có thể lay động không gian. Trình độ nào đó mà nói đã có thể sánh ngang với Nguyên Anh cảnh tu sĩ. Về v·ũ k·hí, khi nhìn thấy thanh kiếm của thành chủ thì hắn đã biết. Một thanh v·ũ k·hí cấp bốn là có thể sánh ngang với trung phẩm pháp khí.
Lấy trình độ nguyên thần của Trần Phong điều khiển phi kiếm cấp bốn, nói không ngoa thì kẻ địch từ cấp lăm trở xuống có thể nhất kích tất sát, ở ngoài ngàn dặm ung dung lấy đầu kẻ địch. Hình tượng đó quả thật vô cùng kích thích.
"Dùng răng của lang vương cấp ba làm kiếm! Ngươi có thể chế tạo v·ũ k·hí cấp hai?"
"Nào chỉ là cấp hai, ta định làm một thanh kiếm cấp bốn!"
Câu trả lời của Trần Phong khiến Hân Hân trợn tròn mắt, nhảy cẫng lên nói:
"Ngươi có thể làm v·ũ k·hí cấp bốn? Oa! Trần Phong, ngươi thật tuyệt!"
Tuy không phải là nàng có thể làm v·ũ k·hí cấp bốn nhưng Trần Phong là người yêu nàng, hắn lợi hại như vậy nàng cũng rất cao hứng. Cô nàng nào không muốn người yêu mình lợi hại cơ chứ.
"Ừ! Chờ sau này có nguyên liệu khác cũng sẽ làm cho ngươi!"
"Cảm ơn!"
Hai người nói chuyện tình cảm thêm một lúc thì Trần Phong dẫn theo Hân Hân đi ra phía sân sau. Sau buổi chiều hôm qua đi mua sắm thì Trần Phong đã cải tạo sân sau thành một sân rèn đúc đơn giản. Cả sân không có lò nung, chỉ có một cái bàn sắt lớn, trên bàn là một cái đe cùng mấy loại công cụ khác.
Hân Hân tựa như một con mèo hiếu kì, chăm chú quan sát Trần Phong, nhìn hắn như thế nào làm ra v·ũ k·hí cấp bốn.
Trần Phong nhanh chóng lấy ra răng nanh cùng một số loại khí tài khác rồi tế ra nhọn lửa do linh lực biến thành, còn có tên gọi khác là linh hỏa. Linh hỏa có nhiệt độ vô cùng cao, dựa vào thực lực luyện khí tầng bảy của Trần Phong, linh hỏa của hắn có thể dễ dàng nung chảy phần lớn các loại khí tài. Đó là ví do vì sao Trần Phong không cần lò nung.
Hân Hân nhìn linh hỏa xuất hiện thì vô cùng ngạc nhiên. Phải biết, chỉ có đạt đến võ giả cấp sáu, mới có thể thực thể hóa thuộc tính võ lực. Trần Phong trong mắt Hân Hân lúc này tựa như một hố sâu không đáy, không ai biết hắn còn giấu những gì. Nàng tuy là ngạc nhiên nhưng cũng không định nói cho người khác. Nàng đoán đây là bí mật của Trần Phong, hắn không cho nàng nói thì nàng sẽ không tiết lộ.
Không tiết lộ là chuyện không tiết lộ, tò mò thì Hân Hân vẫn là phải có. Lúc này nàng không nhịn được lên tiếng hỏi:
"Trần Phong! Ngươi đã đạt tới cấp sáu rồi sao?"
"Không có! Cách tu luyện của ta khác với võ giả bình thường, bây giờ ta có lẽ mới chỉ đạt đến cấp bốn!"
Trần Phong không cố kị nói. Hắn cũng không có ý định che giấu việc mình tu luyện khác với mọi người. Hắn làm người quang minh chính đại, thực lực không thấp, sau này cũng sẽ còn mạnh lên nhanh chóng, không cần thiết phải sợ sệt giấu giếm. Hơn nữa, võ giả trên Mộc tinh nhiều như vậy, đôi khi xuất hiện một vài người có cách tu luyện khác đi cũng không phải là chuyện lớn gì.
"Cấp bốn...!"
Hân Hân ngẩn ra. Nàng tuy biết Trần Phong khả năng vẫn chưa đạt tới cấp sáu, hắn có thể tạo ra ngọn lửa có lẽ là nhờ phương pháp nào đó. Nhưng không nghĩ tới, Trần Phong vậy mà đã đạt tới cấp bốn. Trần Phong còn nhỏ hơn nàng hai tuổi đã tới được cấp bốn, còn nàng khả năng phải một thời gian nữa mới có thể trở thành võ giả cấp một. Nhìn Trần Phong, nàng không khỏi khóc trong lòng.
Tuy có chút buồn bã, nhưng rất nhanh Hân Hân cũng lấy lại tinh thần, càng quyết tâm phải cố gắng tu luyện, nhanh chóng mạnh lên. Nàng sợ khoảng cách thực lực hai người quá xa, nàng sẽ không giữ được Trần Phong.
Trần Phong nếu biết suy nghĩ của Hân Hân lúc này, khả năng hắn sẽ buồn cười nói nàng suy nghĩ nhiều. Hắn nếu đã nhận thức nàng thì sẽ không bởi vì nàng yếu hơn hắn mà từ bỏ.
"Ngươi thật là một cái quái vật! Nhưng là quái vật đáng yêu của ta!"
Hân Hân vui vẻ nói.
Trần Phong nghe nàng nói thế thì không khỏi liếc xéo một cái khiến nàng cười khúc khích. Từ hôm qua, sau khi hắn tỏ tình với nàng thì nàng to gan hơn hẳn, bắt đầu biết trêu chọc ngược lại hắn.
Không để ý đến Hân Hân nữa, Trần Phong lúc này bắt đầu tập trung, luyện chế phi kiếm. Hân Hân thấy vậy liền im lặng lại, không làm phiền hắn.
Quá trình luyện chế vô cùng buồn tẻ, lặp đi lặp lại là nung chảy, dung hợp các loại khí tài vào với răng của lang vương.
Mãi gần hai giờ sau, Trần Phong mới hoàn thành luyện chế. Răng của lang vương lúc này đã biến mất, thay vào đó là một thanh kiếm tinh xảo. Kiếm dài nửa mét, rộng khoảng ba đốt ngón tay, chỉ có lưỡi, không chuôi, trên thân kiếm điêu khắc các loại hoa văn hình thù kì quái. Tuy dung hợp không ít nguyên liệu nhưng thanh kiếm lại không nặng chút nào.
"Thật đep! Trần Phong, những họa tiết này là gì vậy?"
Hân Hân nhìn tác phẩm của Trần Phong, kinh ngạc hỏi. Nàng biết mắt thẩm mĩ của Trần Phong là rất cao, điều này đã được thể hiện qua chiếc nhẫn hắn từng làm. Nhưng họa tiết trên thân kiếm lại là một đẳng cấp khác. Tuy nàng nhìn không hiểu, nhưng cũng không ngăn được nàng cảm thấy đẹp mắt.
Trần Phong nghe Hân Hân hỏi liền nói:
"Đây là mấy loại phù văn khác nhau, có thể giảm trọng lượng của kiếm đồng thời tăng độ sắc bén, tốc độ khi xuất kiếm!"
Hân Hân gật đầu, tuy không hiểu nhưng cảm thấy thật lợi hại. Nàng tiếp tục hỏi:
"Nó có tên sao?"
Trần Phong nghe tới đó liền trầm ngâm một lúc rồi đáp:
"Nó làm từ răng của lang vương, liền gọi là Lang Nha Kiếm!"
"Lang Nha Kiếm! Thật là một cái tên tốt! Nhưng mà nó không có chuôi, làm sao sử dụng?"
"Để ta biểu diễn cho ngươi xem!"
Nói rồi Trần Phong sử dụng nguyên thần khống chế phi kiếm, biểu diễn một cái đẹp mắt kiếm pháp. Thật giống một người tên là Irelia trong một trò chơi nào đó.
Hân Hân nhìn Trần Phong múa kiếm, nhìn phi kiếm khi thì mạnh mẽ đâm tới, khi thì mềm mại bay lượn, hai mắt nàng tỏa sáng. Nàng cảm thấy Trần Phong giờ phút này thật là quá đẹp trai, có một loại khí chất khó tả khiến nàng khó mà kiềm chế.
Trần Phong thực hiện xong kiếm pháp, cất phi kiếm vào trong nhẫn chữ vật rồi đối với Hân Hân mỉm cười nói:
"Thế nào? Đẹp không?"
"Thật đẹp! Trần Phong ngươi thật quá lợi hại rồi!"
Hân Hân gật đầu lia lịa nói. Nàng tuy có tò mò tại sao Trần Phong có thể khống chế phi kiếm bay lượn nhưng cũng không hỏi. Nàng đoán đó có thể là bởi phương thức tu luyện của Trần Phong.
Đại công cáo thành, Trần Phong thu dọn bãi chiến trường rồi cùng Hân Hân quay trở vào nhà. Lúc này mới là ba giờ chiều, Trần Phong có chút không biết làm gì. Suy nghĩ một lát, hắn quyết định dẫn theo Hân Hân đi tới tiệm thuốc, mua một chút dược thảo, luyện chế đan dược giúp nàng nhanh chóng trở thành võ giả.