Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Tại Tận Thế

Chương 17: Lớp Đào Tạo Võ Giả Đại Khê Thành




Chương 17: Lớp Đào Tạo Võ Giả Đại Khê Thành

Trần Phong tu luyện không để ý thời gian, bất giác đã một đêm trôi qua. Trải qua một đêm tu luyện, cùng với tác dụng của bồi nguyên đan, Trần Phong lúc này đã đột phá tới Luyện khí bảy tầng.

Trong vòng nửa tháng, từ một người bình thường trở thành tu sĩ luyện khí hậu kì, có thể thấy linh căn của Trần Phong tăng phúc tu luyện lớn tới chừng nào. Nếu còn ở tu tiến giới thì các tông môn lớn đã sớm đánh nhau, tranh đoạt Trần Phong.

Hài lòng trước thành quả tu luyện của mình, Trần Phong vừa mới định đứng lên thì đã nghe tiếng gọi của Hân Hân từ bên ngoài:

"Trần Phong! Ngươi dậy chưa?"

"Mới sáng sớm ngươi đã qua đây làm gì?"

Trần Phong mở cửa, mỉm cười, đối với nàng hỏi.

"Ta định cùng ngươi đi ăn sáng. Hôm nay ngươi chắc sẽ đến lớp đào tạo võ giả chứ?"

Nghe Hân Hân nhắc đến lớp đào tạo võ giả, Trần Phong mới nhớ đến hôm qua, hắn đã đáp ứng thành chủ tới đó làm dạy kiếm.

"Ừm! Hôm nay ta chính xác sẽ tới đó!"

"Vậy ta mang ngươi đi!"

Hân Hân vui vẻ kéo Trần Phong vào trong xe, hai người nhanh chóng lái xe rời đi.

Sau khi ăn một bữa sáng đơn giản ở quảng trường, Trần Phong theo chân Hân Hân đi tới lớp đào tạo võ giả.

Hoàn thành thủ tục đăng ký thông tin, Trần Phong nhận một tấm thẻ giáo viên xong liền được Hòa An dẫn vào giới thiệu.

Theo lời Hòa An nói, lớp đào tạo võ giả Đại Khê thành đã thành lập được hai mươi năm, phần lớn thế hệ võ giả trẻ tuổi trong thành đều từ đây mà ra. Ở đây, mọi người sẽ được học các loại võ kỹ, v·ũ k·hí cơ bản, cũng như cách hấp thu nguyên khí tu luyện. Chờ khi nào đạt tới võ giả cấp một liền có thể tốt nghiệp.

Đến bây giờ Trần Phong mới biết, thì ra võ giả ở Mộc tinh hấp thu một loại năng lượng tên là Nguyên Khí để tu luyện.

Mười bảy năm sinh sống trên Mộc tinh, Trần Phong không thể trở thành võ giả. Bởi hắn cũng như bao người bình thường khác, không thể cảm nhận nguyên khí. Mãi đến khi linh khí xuất hiện nửa tháng trước, Trần Phong mới có thể bắt đầu tu luyện.

Hơn nửa tháng trôi qua, con người Mộc tinh vẫn chưa thể cảm nhận được sự xuất hiện của linh khí. Có lẽ, ở thế giới này, Trần Phong là cá thể độc nhất. Mọi người hấp thu nguyên khí, chỉ có mình hắn là có thể cảm nhận, sử dụng linh khí tu luyện. Giống như trên Địa Cầu, mọi người hít thở khí Oxi, duy chỉ có hắn là hít thở Hidro vậy, quả thực khó có thể tưởng tượng.

"Võ giả có thành tựu cao trong một lĩnh vực nào đó liền có thể đăng kí vào đây làm giáo viên, chỉ cần có thể vượt qua bài kiểm tra là được. Nhưng tiểu Phong ngươi lại là một ngoại lệ, tạo nghệ của ngươi khiến cho thành chủ trực tiếp bổ nhiệm, trở thành giáo viên trẻ nhất từ trước tới nay!"



Hòa An vừa đi, vừa nói với Trần Phong. Thấy Trần Phong không có câu hỏi gì, hắn lúc này nói tiếp:

"Được rồi! Ta liền dẫn ngươi tới đây, ngươi có thể từ từ đi xung quanh nhìn xem, lịch lên lớp đã gửi cho ngươi!"

"Tạm biệt hiệu trưởng!"

"Tạm biệt hiệu trưởng!"

Hân Hân ở một bên lên tiếng chào tạm biệt Hòa An, Trần Phong cũng gật đầu nói theo.

Nhìn Hòa An rời đi, Hân Hân lập tức lôi kéo Trần Phong, vừa chạy vừa nói:

"Đi, ta dẫn ngươi đến bãi tập kiếm"

Nhìn dáng vẻ vội vã của nàng, Trần Phong buồn cười, ngoan ngoãn mặc cho nàng kéo đi.

Đi qua vài khu nhà, hai người lúc này đã tới một sân đất rộng. Trên sân, có rất nhiều người đang sử dụng kiếm, thực hiện các loại động tác khác nhau.

Trần Phong để ý thấy trong đám người có một nữ nhân tóc đỏ, đang cầm gậy không ngừng mắng chửi một số người. Hắn tò mò quay sang hỏi Hân Hân:

"Nàng là ai vậy?"

"Đó là cô giáo Thu Nguyệt, là giáo viên dạy Liệt Diễm Kiếm!"

Ở lớp đào tạo võ giả có phân ra các ban. Ban kiếm thuật, quyền thuật, đao thuật....Mỗi một ban lại không nhất thiết chỉ có một giáo viên. Thường là mỗi giáo viên sẽ dạy một môn võ kỹ, học sinh muốn học sẽ phải đăng ký. Hân Hân trước đó cũng đăng ký học hai môn kiếm kỹ khác nhưng khi biết Trần Phong sẽ tới đây dạy kiếm, nàng liền dứt khoát bỏ cả hai.

Lưu Thu Nguyệt là võ giả cấp hai, cũng là một trong những giáo viên dạy kiếm. Kiếm kỹ nàng dạy là liệt diễm khiếm, tên gọi đúng như tính cách nóng nảy của nàng.

Trần Phong cùng Hân Hân đứng ở một bên quan sát đám người. Hắn nhận thấy đám người không phải tất cả đều cùng một tuổi, lại lần nữa quay sang hỏi Hân Hân, được nàng giải thích.

Theo Hân Hân nói, chỉ cần trước hai mươi tuổi, vượt qua kỳ thi cảm nhận nguyên khí liền có thể vào lớp đào tạo học tập. Đó là nguyên do độ tuổi học sinh trong đây không đồng đều như vậy. Dù sao thiên phú mỗi người mỗi khác, có người sớm đã cảm nhận được nguyên khí nhưng có người phải tới năm gần hai mươi mới có thể.

Sau gần một tiếng tiết học mới kết thúc. Lưu Thu Nguyệt cùng một vài học sinh mệt mỏi rời đi, một vài người vẫn ở lại sân tập.

"Lý Tứ, thực sự giáo viên mới lợi hại như lời ngươi nói chứ?"

Một cái thiếu niên hướng về phía người bên cạnh hắn hỏi.



Lý Tứ bị hỏi liền xù lông:

"Ta cực kỳ chắc chắn! Ta có cần thiết phải lừa ngươi sao? Ngươi không tin liền nhìn Thiên Sơn, Vạn Hải, bọn hắn cũng ở lại chờ tiết học của Phong ca kìa!"

Trần Phong thấy tiết học của cô giáo Thu Nguyệt kết thúc, nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ mình lên lớp. Liền dẫn theo Hân Hân bước vào sân tập.

"Oa! khôi ngô như vậy, chắc là học sinh mới chứ? Ta ở đây mấy năm đều chưa thấy ai dễ nhìn hơn hắn!"

"Nhìn dáng vẻ như vậy có lẽ chắc là con một nhà giàu nào đó!"

"Chờ chút, các ngươi nhìn người bên cạnh hắn kìa! Đó chẳng phải là Hân Hân nữ thần sao?"

"Tim ta nát, nữ thần có người khác!"

Trần Phong bước vào khiến mọi người chú ý, không ít nhóm người đều khẽ bàn tán.

Trần Phong lúc này tiến về giữa sân tập, bước lên bục biểu diễn, hướng xuống nói với đám người:

"Chào mọi người! Ta là Trần Phong, từ nay sẽ là giáo viên dạy kiếm ở đây. Hân hạnh làm quen!"

Mọi ngươi nghe Trần Phong nói thì lại một lần nữa sôi trào.

"Oa! Không nghĩ tiểu ca mới tới lại là thầy giáo. Còn trẻ như vậy đã có thể trở thành giáo viên, thật sự lợi hại!"

"Còn trẻ như vậy? Ta thấy hắn chỉ hơn chúng ta vài tuổi chứ? Hắn luyện kiếm như thế nào vậy?"

"Ta có chút không tin tưởng! Hay là ta bỏ tiết này? Dù sao ta cũng chỉ là bị bạn thân kéo tới học thay hắn!"

"Các ngươi câm miệng! Phong ca bản lĩnh không phải các ngươi có thể tưởng tượng!"

Chợt Thiên Sơn, Vạn Hải lên tiếng.

Đám người nghe hai người lên tiếng thì chợt im bặt lại, ánh mắt ngạc nhiên, xen lẫn nghi ngờ nhìn hai người.



Dựa theo trí nhớ của bọn họ, thì hai người Thiên Sơn, Vạn Hải nổi tiếng kiêu ngạo, coi thường giáo viên. Một phần là bởi bối cảnh, một phần bởi hai người phi thường có thiên phú, có thể sánh ngang với nữ thần Hân Hân. Hai người có thể nhanh chóng học được kiếm kỹ mà giáo viên dạy, vì vậy mới sinh ra coi thường giáo viên cùng đám người. Thế nhưng hai người kiêu căng ngạo mạn như vậy, nay lại lên tiếng nói giúp một giáo viên mới. Quả thực là mặt trời mọc đằng Tây, chuyện lạ khó tin.

Thiên Sơn, Vạn Hải trước đây ỷ vào gia thế, vô cùng coi thường mọi người xung quanh. Nhưng chỉ khi trải qua một lần suýt c·hết, cả hai mới rõ ràng một chuyện. Đi ra bên ngoài, gia thế to cỡ nào cũng vô dụng, lúc nào cũng có thể m·ất m·ạng, chỉ có thực lực cường đại mới là chỗ dựa lớn nhất.

Chứng kiến Trần Phong đồ sát đàn sói, nhìn giáng vẻ chém g·iết của hắn, cả hai đều vô cùng ngưỡng mộ, khao khát trở nên mạnh mẽ giống Trần Phong. Từ đó hai người thu lại tâm tính coi thường người khác, nhưng tính cách kiêu ngạo thì vẫn chưa thể bỏ được. Dù sao loại trừ bối cảnh thì thiên phú cả hai vẫn còn đó, hai người vẫn là dựa vào đó mà kiêu ngạo.

Chứng kiến thần tượng của mình bị đám người nghi vấn, cả hai lúc này mới không nhịn được nói to với đám người.

"Được rồi, buổi hôm nay chúng ta đầu tiên là tự giới thiệu, sau đó ta sẽ giảng giải một chút kiến thức cơ bản cùng kiếm thuật sơ cở cho các ngươi tập luyện. Có câu hỏi gì các ngươi cứ việc hỏi."

Trần Phong lên tiếng nói.

Hắn vừa nói xong thì lập tức có một thiếu niên liền đứng dậy hô:

"Thầy giáo Trần! Có thể cho chúng ta biết ngươi luyện kiếm như nào không?'

Hân Hân, Lý Tứ cùng Thiên Sơn, Vạn Hải nghe câu hỏi liền hướng lỗ tai lên chăm chú nghe. Bọn hắn cũng muốn biết vấn đề này. Một người kém/ hơn bọn hắn một, hai tuổi vì sao lại có thể lợi hại như vậy.

"Ngươi tên là gì?"

"Thưa thầy Trần, ta tên Thái Bạch."

"Ừm, Thái Bạch! Hẳn cũng nhiều người có cùng thắc mắc với ngươi. Nhưng ta biết, điều các ngươi thực sự muốn biết chính là làm thế nào để nhanh chóng mạnh lên!

Đối với kiếm tu chúng ta, có rất nhiều cách để mạnh lên. Có người tu luyện nhiều loại kiếm thuật, kiếm pháp phong phú, không có sơ hở. Có người ngược lại chỉ luyện một kiếm, một khi xuất kiếm, kinh thiên động địa...... Ngoài ra còn có rất nhiều kiểu luyện kiếm khác. Ta chỉ muốn nói với các ngươi, cách tu luyện của người khác, chưa chắc đã thích hợp với bản thân. Thay vì học theo, các ngươi trước tiên cần phải nắm rõ ưu điểm của bản thân, từ đó phát triển.

Kẻ nào to lớn, sức lực mạnh mẽ có thể luyện cương kiếm, dùng lực phá xảo. Người nào nhanh nhẹn thì thử luyện khoái kiếm, thiên hạ vạn pháp, duy khoái bất phá.

Còn ai sức yếu có thể thử nhu kiếm, lấy nhu chế cương, mượn lực đả lực, tứ lạng bạt thiên cân......

Đồng dạng, ngoại trừ kiếm pháp, các ngươi còn phải chú ý đến thuộc tính. Một người có võ năng hệ hỏa lại đi luyện kiếm kỹ hệ thủy, dù có cố gắng đến đâu cũng sẽ không thể phát triển. Chỉ có tu luyện phương pháp thích hợp tự thân thì các ngươi mới có thể nhanh chóng mạnh mẽ!"

Đám người phía dưới nghe Trần Phong nói một đống tri thức thì bừng tỉnh. Phía trước, mấy giáo viên khác chỉ nói bọn hắn phải làm thế này, phải làm thế kia, cần phải làm theo giống như bọn họ một cách máy móc. Bây giờ được Trần Phong giảng giải một chút, bọn hắn đều cảm thấy con đường phía trước không còn mơ hồ nữa, bọn hắn biết nên làm gì và cần phải làm gì.

"Chúng ta hiểu rồi! Cảm ơn thầy giáo Trần!"

Mọi người đồng loạt lên tiếng.

"Được rồi! bây giờ ta liền bắt đầu nói một chút kiến thức cơ bản.

Trước khi luyện kiếm, các ngươi cần phải biết, kiếm là gì, các ngươi luyện kiếm làm gì......"

Trần Phong lặp lại một lần bài giảng hồi dã ngoại rồi biểu diễn cơ sở kiếm pháp mười hai thức, chỉ dạy cho đám người.