Chương 16: Nhà Mới, Đến Thăm Nhà Hân Hân
"Trần Phong! Ngươi muốn chuyển nhà sao?"
Rời khỏi phủ thành chủ, Hân Hân lúc này đang đi bên cạnh Trần Phong, quay sang hỏi hắn.
Nghe Hân Hân hỏi, Trần Phong gật đầu trả lời:
"Đúng thế! Nhà ta có chút nhỏ, sau này ta còn định làm vài việc khác, cần chuyển tới một nơi lớn hơn!"
"Hai người tình nhân các ngươi sau này liền được ở gần nhau rồi!"
Hòa An lúc này đột nhiên lên tiếng.
Trần Phong ngạc nhiên, quay đầu sang nhìn Hòa An, Hòa An lại tiếp tục nói:
"Có một căn nhà ở gần nhà nàng, hiện giờ vẫn chưa có người mua, sau này nó sẽ là của ngươi.!"
"Ta biết chỗ đó! Để ta dẫn Trần Phong đi, không làm phiền thầy giáo nữa!"
Hân Hân bị Hòa An nói là tình nhân thì đỏ mặt nhưng cũng không phản bác, nàng đã xác định tình cảm của mình với Trần Phong. Biết được địa chỉ nhà mới của Trần Phong lại gần nhà mình đến vậy, nàng liền lên tiếng muốn đưa Trần Phong đi xem nhà.
Hân Hân vừa nói xong liền vội vã lôi kéo Trần Phong lên xe, nhanh chóng đi mất.
Hai mươi phút hai sau, người mới đến được nhà mới của Trần Phong. Chỗ này cách nhà Hân Hân chỉ có lăm trăm mét, đi bộ một lúc đã tới. Ngôi nhà rộng tám mét, dài vào sâu bên trong hai mươi mét, tổng cộng hai tầng, có đầy đủ các loại tiện nghi, quả thật là nằm ngoài ý muốn của Trần Phong. Lúc đầu hắn chỉ nghĩ tìm một chỗ rộng hơn gian phòng cũ một chút, không nghĩ tới thành chủ vậy mà lại cho hắn cả một ngôi nhà lớn như thế này. Có thể thấy thành chủ đối với Trần Phong có biết bao coi trọng.
Trần Phong đánh giá xung quanh ngôi nhà một chút. Mặt trước ngôi nhà là một hồ nước nhỏ, đằng sau là một sân vườn, xung quanh hai bên là từng hàng cây cảnh. Ngắm nhìn ngôi nhà, Trần Phong phi thường hài lòng, dẫn theo Hân Hân vào nhà. Chìa khóa nhà hắn đã được Hòa An ném cho trước khi lên xe.
Bên trong nhà tạm thời vẫn chưa có đồ đạc gì. Tầng một là phòng khách cùng phòng bếp, vệ sinh. Lên trên tầng hai là hai phòng ngủ cùng một sân nhỏ, hướng mặt ra phía hồ nước. Ở trong Đại khê thành thì đây chính xác là một căn nhà đắt tiền.
Tham quan ngôi nhà một vòng xong, Trần Phong liền cùng với Hân Hân đến nhà nàng. Dù sao sau này hắn sẽ ở đây, lại dựa vào quan hệ của hai người thì sớm muộn hắn cũng phải tới nhà nàng một lần. Còn như hàng xóm xung quanh, Trần Phong cũng không để ý, hắn ít khi chủ động bắt chuyện với người khác.
Hân Hân nghe Trần Phong muốn tới nhà nàng liền xấu hổ, có cảm giác giống như dẫn bạn trai về ra mắt gia đình. Tuy là ngại ngùng nhưng nàng thực tế cũng rất muốn mang Trần Phong về nhà.
Đi bộ vài bước chân đã đến nhà nàng, Hân Hân nhanh chóng mở cửa, dẫn theo Trần Phong vào nhà. Trần Phong bước vào, ngắm nhìn xung quanh một lượt, bố cục không khác nhà mới của hắn là mấy, cùng một kiểu dáng.
"Cha, mẹ! Các ngươi xem ta mang ai tới này!"
Hân Hân lớn giọng hô.
Lúc này, Tố Trung cùng mẹ Hân Hân là Liễu Uyển Như từ trong bếp đi ra. Cha mẹ Hân Hân tuy đã đều đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn rất mặn nồng, Tố Tru·ng t·hường xuyên sẽ ở trong bếp cùng vợ hắn.
"Tố thúc, Liễu di"
Trần Phong lên tiếng chào hỏi hai người.
"A! Tiểu Phong! Hôm nay ngọn gió nào lại mang ngươi tới đây, ngươi cứ ngồi xuống trước đã!"
Tố Trung thấy Trần Phong liền ngạc nhiên, mỉm cười vui vẻ nói. Trần Phong nghe vậy liền cùng với Hân Hân ngồi xuống.
"Tiểu Phong ngồi một chút, ta vào trong làm ít điểm tâm mang ra!"
Mẹ Hân Hân cũng lên tiếng rồi quay lại trong bếp.
"Cha! Trần Phong hắn mới chuyển tới cái căn nhà kia, sau này hắn sẽ sống gần chúng ta!"
Hân Hân lên tiếng nói trước.
"Ngươi chuyển tới đây rồi?"
"Ừm, Tố thúc! Ta được thành chủ tặng thưởng cho căn nhà đó! Hôm nay liền tới xem nhà, thuận tiện hỏi thăm sức khỏe ngài một chút."
Tố Trung nghe Trần Phong nói liền gật gù, tuy có ngạc nhiên nhưng cũng không phải là quá lớn. Con gái hắn mấy hôm nay trong miệng suốt ngày là Trần Phong, bản lĩnh của Trần Phong như thế nào hắn đã sớm được Hân Hân nói cho biết. Dựa vào công lao của Trần Phong thì được thưởng một ngôi nhà như vậy cũng không phải là không thể.
"Ha ha, ta vẫn rất khỏe! Chỉ là mấy hôm nay có chút phiền, tiểu Hân suốt ngày nhắc đến ngươi! Thật là con gái lớn liền không dùng được, nó trong đầu đều là ngươi."
Tố Trung than thở nói. Thật vất vả nuôi một cây cải trắng lại bị Trần Phong ủi mất, cha mẹ nào cũng sẽ cảm thấy có chút mất mát.
"Cha!"
Hân hân nghe cha nàng nói liền thẹn thùng.
"Ngài yên tâm, ta sẽ chăm sốc tốt cho nàng!"
"Ha ha, có câu nói này của ngươi ta liền yên tâm"
Tố Trung vui vẻ nói, hắn không có ngăn cản mối quan hệ của hai người trẻ tuổi. Trong mắt hắn, Trần Phong vô cùng ưu tú, tuy không có bối cảnh nhưng bản thân hắn đã vô cùng kinh người. Nhớ lại hơn nửa tháng trước, Trần Phong vẫn chỉ là một cái bán bánh tiểu tử, nay đã là người nổi tiếng cả Đại Khê thành.
"Kim lân chẳng phải vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa long!"
Trong lòng Tố Trung khẽ cảm thán. Lúc này, vợ hắn bưng ra vài đĩa điểm tâm, bốn người tiếp tục hàn huyên một lúc thì Trần Phong mới đứng dậy, xin phép ra về:
"Tố thúc, Liễu di, ta còn cần đi chuẩn bị đồ về nhà mới, đợi tối nay liền mời mọi người sang chơi!"
"Được rồi! Tiểu Phong về cẩn thận!"
"Trần Phong! Ta đi với ngươi!"
Nói rồi Trần Phong cùng Hân Hân lên xe rời đi, để lại hai vợ chồng đứng trước cửa trông theo.
"Tiểu Phong thật sự rất ưu tú, không có gì để mà bắt bẻ. Hy vọng tiểu nha đầu có thể nắm chặt hắn!"
Tố Trung lên tiếng nói với vợ.
"Cha nó liền yên tâm đi! Trở về ta liền dạy tiểu Hân một chút, đảm bảo khiến tiểu Phong mê mẩn nàng. Dù sao ngươi cũng là như thế bị ta cầm xuống!"
Liễu Uyển Như che miệng cười nói. Sau đó hai vợ chống dắt nhau quay lại trong nhà.
Trên xe, Trần Phong lúc này đang ngồi cạnh Hân Hân, mắt nhìn ra bên ngoài, ngắm nhìn hai bên đường cảnh vật trôi qua. Bởi ban nãy nói chuyện với cha mẹ Hân Hân nên giờ nàng có chút ngại ngùng đối diện Trần Phong. Còn Trần Phong trong đầu thì đang suy nghĩ kế hoạch luyện chế phi kiếm nên cũng không nói chuyện với nàng, không khí trong xe lâm vào trầm mặc.
Một lúc sau, Hân Hân mới cố nén xấu hổ, tìm chút chủ đề đánh vỡ bầu không khí.
Trần Phong nghe Hân Hân lên tiếng, liền quay sang chăm chú nhìn kĩ nàng.
Hân Hân thấy Trần Phong nhìn mình không nói, nàng nhỏ giọng:
"Trần Phong! Sao...sao vậy? Mặt ta dính gì sao?"
Lúc này, Trần Phong mới mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Hân tỷ! Ngươi nguyện ý làm người yêu ta chứ?"
Tuy hai người đã sớm rõ ràng tình cảm của đối phương, nhưng cần nói vẫn là phải nói. Ít nhất cũng phải nói ra để mối quan hệ này không còn là mơ hồ.
"A?"
Hân Hân nghe Trần Phong hỏi thì ngốc trệ, không tin vào tai mình. Vài cái nháy mắt sau, nàng mới lấy lại tinh thần, cúi đầu thẹn thùng, vội vàng nói:
"Ta...ta nguyện ý!"
"Được rồi! Vậy tiểu Hân, ngươi chú ý lái xe một chút. Cẩn thận lại một lần nữa giống như ngày trước."
Hân Hân biết là Trần Phong đang nói đến chuyện nàng đâm hắn. Liền vội vã ngẩng đầu, chú ý lái xe, bĩu môi nói:
"Ai là tiểu Hân của ngươi, ta lớn hơn ngươi hai tuổi biết chưa!"
"Không phải tiểu Hân vậy thì là gì? Hân Hân? Bảo bối?"
"Không... không cho phép ngươi gọi!"
"Được rồi! Không gọi liền không gọi! Không biết ai đó còn nợ ta một cái ôm kìa!"
"Ngươi cũng nợ ta bảy mươi nghìn mộc tệ tiền dược thảo!"
"Vậy giờ ta trả ngươi tiền, ngươi ôm ta?"
"Ngươi..."
Trần Phong tiếp tục trêu chọc Hân Hân một lúc, khiến nàng mặt cười đỏ ửng thì mới dừng lại. Cùng lúc này, hai người rốt cuộc cũng đã tới quảng trường trung tâm, bắt đầu tìm mua đồ dùng cho nhà mới. Đồ mua được đều bị Trần Phong cho vào nhẫn trữ vật, chờ khi nào trở về liền bày ra, đỡ phải tốn tiền thuê người vận chuyển.
Hai người kết thúc mua sắm cũng đã là bốn giờ chiều, lại tốn thêm một giờ đi mua dược thảo cùng một số dụng cụ rèn đúc liền quay trở về nhà.
Về tới nhà, Sau khi hoàn tất sắp xếp đồ đạc, Trần Phong chuẩn bị bữa tối một chút rồi mời cha mẹ Hân Hân cùng em trai nàng sang.
Em trai Hân Hân tên là Tố Liêm, mới mười tuổi. Buổi sáng đi học nên Trần Phong chưa được gặp.
Mọi người vừa ăn tối vừa vui vẻ trò chuyện. Mãi tới chín giờ, Tố Trung mới mang theo Hân Hân trở về. Trần Phong thu dọn một chút liền bắt đầu chìm vào tu luyện.