Chương 12: Mọi Người Luyện Kiếm
Sáng hôm sau, khi mặt trời mới bắt đầu lấp ló, mọi người đã bị Hòa An gọi dậy.
Không khí trong rừng buổi sáng sớm vô cùng dễ chịu. Khắp nơi là sương sớm, khiến quang cảnh như khoác lên một tấm áo mỏng, cây cối trên cao cùng phía xa chìm trong mờ ảo.
Trần Phong lúc này cũng ngừng tu luyện, hắn có linh khí hộ thể nên ngồi cả đêm cũng không dính nước. Đứng lên vặn vẹo cơ thể, co dãn gân cốt một lúc, Trần Phong mới từ trên cây nhảy xuống thì đúng lúc bắt gặp Hân Hân từ trong lều bước ra.
Hân Hân vừa mới bước ra khỏi lều, liền gặp phải Trần Phong nhìn chăm chú. Nàng vô thức nhìn lại mình, thì thấy nàng vẫn còn đang mặc một chiếc áo mỏng, cổ áo bị trễ qua bả vai, để lộ một chút cảnh xuân.
Lấy lại tinh thần, Hân Hân đỏ mặt vội vàng chui lại vào trong lều. Một lúc sau nàng mới đổi lại một bộ quần áo, cùng với Tú Huyên đi ra.
"Ta vừa nãy chưa thấy gì hết!"
Trần Phong lúc này mới lên tiếng nói.
"Không cho phép ngươi nhắc lại!"
Hân Hân má vẫn còn đỏ, nghe vậy lại càng thèn thùng. Nói xong nàng quay người, dẫn theo Tú Huyên bỏ chạy tới bãi đất trống tập trung.
Toàn bộ hành trình, Tú Huyên một dạng mơ hồ, không hiểu gì cả.
Trần Phong nhìn Hân Hân bỏ chạy thì mỉm cười, bước chậm đi theo.
Đi tới chỗ tập trung, Hân Hân thấy Trần Phong liền quay đầu đi chỗ khác, già vờ như không để ý đến hắn nữa, nhưng thực tế là để che đi sự xấu hổ. Tú Huyên lúc này mới nhận ra chuyện gì, che miệng cười trộm.
Một lúc sau đám người tập trung đầy đủ, nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi thu dọn hành lý, bắt đầu lên đường tiến sâu vào trong rừng.
Đoàn người chia ra thành từng nhóm đi cùng nhau, vừa đi vừa nói chuyện. Ở phía trước nhất là Hòa An, hắn cầm một cây đao dọn đường cho mọi người tiến lên.
Phía sau Hòa An là Trần Phong cùng Hân Hân, Tú Huyên. Sau bọn hắn là Trương Tam, Lý Tứ, Vương Triều, Mã Hán cùng Sơ Tuyết, Thu Thủy. Phía sau nữa là bốn nam sáu nữ còn lại.
Trần Phong đang ngắm nhìn xung quanh, thì Lý Tứ cùng hai tên con trai trong đám người phía sau tiến lên, đi bên tay trái hắn.
"Phong ca, buổi sáng tốt!"
Lý Tứ lên tiếng chào Trần Phong. Bên cạnh, hai tên con trai cũng vội vàng nói:
"Chào Phong ca, buổi sáng tốt! Ta là Trương Long/ Ta là Triệu Hổ."
"Chào Hân tỷ, Huyên tỷ"
Trần Phong gặp ba người chào hỏi liền quay sang gật đầu. Hân Hân, Tú Huyên giúp Trần Phong chào lại:
"Chào các ngươi!"
"Có chuyện gì?"
Trần Phong lên tiếng nói.
Bốn người Lý Tứ sau trận đòn tối qua, người lúc này vẫn còn đau. Tuy Trần Phong không dùng lực quá mạnh nhưng đánh đau vẫn là nên đánh. Dù sao càng đau càng nhớ lâu.
Biết Trần Phong kiệm lời, không thích lòng vòng, Lý Tứ nói thẳng:
"Phong ca, tối qua ngươi dùng kiếm kỹ kia là gì vậy. Thật sự là quá đẹp rồi, vừa đẹp vừa mạnh. Có thể dạy cho chúng ta được không?"
"Kiếm pháp kia gọi là Lưu Thủy Kiếm Pháp, các ngươi muốn học?"
"Lưu Thủy Kiếm Pháp!"
Nghe Trần Phong hỏi, ba người dồn dập gật đầu, trong lòng không ngừng niệm lấy bốn chữ này.
"Có thể, nhưng các ngươi có lẽ phải bắt đầu học lại từ đầu mới được."
Trần Phong nói với ba người. Hắn không biết võ giả học kiếm như thế nào, nhưng nếu muốn học kiếm từ hắn, vậy thì phải bắt đầu học từ cơ bản học lên."
"Được, Phong ca! Chỉ cần ngài nguyện ý dạy, tốn bao nhiêu tiền chúng ta cũng chịu."
"Không nhất thiết phải mất tiền, lúc nào ta rảnh thì dạy các ngươi."
Thông qua nói chuyện với Hân Hân cùng Tú Huyên, Trần Phong đã sơ bộ nắm được hoàn cảnh mọi người trong lớp đào tạo. Hai anh em Trương Tam cùng Lý Tứ gia cảnh cũng không phải khá giả gì. Trần Phong hắn không cần thiết phải đòi hai người cái gì. Hắn dạy đơn thuần là vì thói quen khó bỏ từ kiếp trước, còn đám người có học được hay không thì không liên quan đến hắn. Dựa vào thu nhập từ việc bán dược cao, Trần Phong hoàn toàn không cần thu thêm học phí của ba người.
"Cảm ơn Phong ca!"
Ba người vui vẻ, vội vàng cảm ơn Trần Phong.
Lúc này, phía bên phải Trần Phong, Hân Hân nghe hắn đồng ý dạy kiếm thuật liền lên tiếng:
"Ta cũng muốn học, Trần Phong dạy ta với được không. Ta sẽ nhờ cha thanh toán cho ngươi một khoản tiền."
Nàng đồng dạng sử dụng v·ũ k·hí chính là kiếm. Tối qua thấy Trần Phong thi triển một màn kia, nàng liền dự định quay về tìm Trần Phong học kiếm, cho dù phải bỏ ra giá cao nàng cũng không tiếc.
Trần Phong biết Hân Hân là luyện kiếm. Lúc trước, khi thu hành lý của nàng vào trong nhẫn trữ vật, hắn liền đã nhìn thấy một thanh kiếm dài. Cho nên lúc này nghe Hân Hân ngỏ ý muốn học, Trần Phong cũng không lấy làm bất ngờ. Hắn đáp:
"Có thể, dựa vào quan hệ của chúng ta, còn cần ngươi phải trả tiền sao? Nhưng mà ta không cần tiền cũng cần thứ khác. Ví dụ như......"
Nói được một nửa thì Trần Phong ghé vào tai nàng, thì thầm nói.
Hân Hân nghe xong thứ Trần Phong muốn, liền cúi gằm mặt xuống nhìn đường, gò má đỏ ửng, giọng run rẩy, nhỏ bé nói:
"Ngươi.....ngươi liền gấp gáp như vậy sao! Đợi lúc khác liền cho ngươi."
Nói rồi nàng mắc cỡ đổi chỗ với Tú Huyên, không nguyện ý tiếp tục nói chuyện với Trần Phong.
Trần Phong nhìn bộ dáng của nàng liền buồn cười. Thật ra hắn chỉ đơn thuần là muốn ôm một cái, không nghĩ tới nàng da mặt lại mỏng như vậy. Chỉ một cái ôm đã khiến nàng ngượng ngùng đến mức này. Trần Phong cảm thấy trêu chọc Hân Hân thật thú vị. Sau này có cơ hội, hắn sẽ còn chọc nàng tiếp.
Tú Huyện bị Hân Hân lấy ra làm bia đỡ thì không khỏi lắc đầu. Có một cái bạn thân hay thẹn thùng thật là khổ, tuy nhiên trêu chọc nàng chính xác rất thú vị.
Đáng thương Hân Hân, suốt ngày bị người mình thích cùng bạn thân trêu chọc.
Đạt được mong muốn, Lý Tứ cùng Trương Long, Triệu Hổ liền rời đi, để lại không khí cho ba người...
Đoàn người đi bộ tới gần trưa mới dừng lại. Lúc này, phía trước đám người là một hồ nước, Hòa An phân phó mọi người tìm kiếm chỗ kín dựng lều, dự định hôm nay sẽ ở đây quan sát hung thú.
Trong phạm vi lăm nghìn mét quanh đây, thì đây là nơi duy nhất có nước, có không ít hung thú sẽ đến đây uống nước. Ở lại đây, mọi người có thể dễ dàng quan sát được một số hung thú thường gặp.
Trần Phong không dựng lều, mà hắn khoét một thân cây to hướng thẳng ra phía hồ nước. Không gian bên trong còn rộng hơn chiếc lều của Hân Hân cùng Tú Huyên, thừa chỗ cho hắn cùng hai nữ nằm cách xa nhau ngủ tối nay. Bên ngoài, hắn ngụy trang bằng một vài loại cây cỏ, che lấp đi lối vào. Ngồi bên trong, hắn cùng hai nữ chỉ cần hơi vén cây cỏ ra một chút, để lộ con mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ hồ nước.
Mọi người, bao gồm cả Hòa An thấy thao tác của Trần Phong thì đồng loạt cảm phục rồi làm theo. Đây thật là một phương pháp tốt, mỗi tội hơi tốn sức.
Đám người hoàn thành nơi trú ẩn cũng đã là hai tiếng sau. Lúc này mọi người đang tập trung chuẩn bị thức ăn.
"Phong ca, lát nữa ngươi có thể dạy chúng ta kiếm thuật được không?"
Lý Tứ ngồi đối diện Trần Phong hỏi.
"Có thể!"
Trần Phong đồng ý trả lời. Dù sao ăn xong hắn cũng không làm gì, thời gian tu luyện cũng không đủ, cho nên dạy đám người kiếm thuật là không có vấn đề.
"Cảm ơn Phong ca!"
Lý Tứ cảm ơn Trần Phong rồi quay về thông báo với đám người.
Một lúc sau, sau khi ăn trưa xong, gần như toàn bộ đoàn người vậy mà đều đi theo Trần Phong tới một khu đất trống học kiếm. Hòa An cũng đứng trên cao chăm chú quan sát.
Mọi người không phải tất cả đều dùng kiếm, chỉ có Hân Hân, Lý Tứ, Sơ Tuyết, Thu Thủy cùng hai cái thiếu nam, thiếu nữ khác là dùng kiếm. Tuy không dùng kiếm nhưng cũng không ảnh hưởng đám người còn lại muốn học. Dù sao Trần Phong cũng là miễn phí dạy.
Mọi người đều xếp hàng ngay ngắn, tay giống nhau cầm một cây gậy gỗ. Duy chỉ có hai tên thiếu niên ngồi ở một bên quan sát. Hai người bọn hắn cũng dùng kiếm, nhưng bọn hắn lại khinh thường Trần Phong.
Hai người phân biệt là Hoàng Thiên Sơn cùng Vũ Vạn Hải. Cha bọn hắn một người là phó thành chủ, người còn lại là tổng tướng quân của Đại Khê Thành. Từ nhỏ hai người đã không coi ai ra gì. Trong mắt bọn hắn, chỉ cần không bằng cha bọn hắn thì sẽ bị bọn hắn coi thường.
Tuy thấy Trần Phong kiếm pháp sao siêu, nhưng hai người khinh thường, không muốn hạ mình xin học mà lại suy nghĩ trở về, bảo người bắt Trần Phong lại, khiến hắn nôn ra bí kíp. Suy nghĩ quả thật não tàn nhưng hoàn toàn là suy nghĩ thường thấy của đám con ông cháu cha.
Lúc này, Trần Phong bắt đầu dạy mọi người kiếm thuật, hắn dõng dạc nói:
"Trước khi muốn học kiếm, các ngươi cần phải hiểu rõ, kiếm là gì? học kiếm để làm gì?"
"Kiếm cũng giống như các loại v·ũ k·hí khác. Trong tay người tốt, nó chính là thần binh lợi khí, tạo phúc thế gian. Nhưng trong tay kẻ ác nó lại là ma khí uống máu người."
"Có người yêu kiếm như mạng, có người vì kiếm vong tình,.....Trong lòng bọn hắn, kiếm có thể là lẽ sống, là sở thích, là tính mạng, cũng có thể chỉ là thú vui dùng để tiêu khiển. Vậy trong lòng các ngươi, kiếm là gì?"
"........."
Trần Phong giảng giải một chút kiến thức cơ bản, khiến đám người như mở ra một thế giới mới. Bọn họ ban đầu chỉ nghĩ kiếm là v·ũ k·hí, dùng để chém g·iết hung thú, học kiếm kỹ là học cách dùng kiếm chém g·iết kẻ thù. Không nghĩ tới kiếm thuật vậy mà lại bác đại tinh thâm, vô cùng rộng lớn. Trong lòng mỗi người lúc này đều một ý nghĩ giống nhau. Đối với bọn hắn thì kiếm là gì, vì sao lại học kiếm. Dù cho là không dùng kiếm thì đám người cũng có câu hỏi tương tự đối với v·ũ k·hí của mình.
"Được rồi, vấn đề này các ngươi cứ chầm chậm suy nghĩ. Có người có thể lập tức thông suốt, cũng có người phải mất cả đời. Các ngươi không cần vội."
"Bây giờ ta liền biểu diễn một môn kiếm pháp cơ bản, gọi là cơ sở kiếm pháp mười hai thức. Các ngươi chăm chú làm theo."
Nói rồi Trần Phong từ từ thi triển một lần, quá trình cảnh đẹp ý vui, kiếm pháp một mạch mà thành. Đám người sau khi nhìn Trần Phong biểu diễn một lần liền chậm rãi làm theo. Bọn hắn đắm chìm vào trong học tập, không thoát ra được. Trần Phong thì đi xung quanh, chỉnh sửa một vài sai lầm cho mọi người.
Còn Thiên Sơn cùng Vạn Hải ngồi ở phía xa, không nghe được Trần Phong giảng bài. Giờ phút này, thấy đám người vung kiếm vụng về, hai người liền vô cùng khinh thường.