Chương 13: Nửa Đêm Tao Ngộ, Đại Khai Sát Giới
Đám người mải mê luyện kiếm, đến khi ai nấy đều mồ hôi đầm kìa, vô cùng mệt mỏi mới dừng lại. Kiếm pháp cơ sở tuy là căn bản, chiêu thức không hề khó, nhưng để thành thạo nó cũng không phải là đơn giản.
Mất tới ba giờ, mọi người mới sơ bộ nắm được kiếm pháp. Tiêu biểu trong đám người là Hân Hân cùng Lý Tứ, hai người học tập rất nhanh. Có lẽ chỉ cần nửa tháng là cả hai có thể nắm vững kiếm pháp cơ bản, bắt đầu học tập các loại biến chiêu cùng cách phối hợp các chiêu thức.
Hân Hân nghe được Trần Phong khen mình liền tự hào, nắm tay dơ lên, nói:
"Tất nhiên, ta thế nhưng rất là lợi hại."
Trên cao, Hòa An xem xét toàn bộ quá trình dạy kiếm của Trần Phong, hắn vô cùng kh·iếp sợ:
"Trên đời vậy mà có người am hiểu kiếm thuật đến trình độ này. Quả thật là chưa từng nghe thấy. Chỉ sợ tìm khắp vài trăm cây số quanh đây, cũng không thể tìm được ai hiểu kiếm hơn hắn."
Kh·iếp sợ đồng thời, Hòa An cũng được lợi ích không hề nhỏ. Trở về hắn áp dụng một chút lý giải của Trần Phong vào đao pháp của hắn, đồng dạng có thể tiến bộ không ít.
Lúc này đã là sáu giờ, bóng tối lại lần nữa bắt đầu phủ lấy khu rừng. Đám người nhanh chóng xử lý bữa tối rồi dựa theo phân phó của Hòa An, trở về hốc cây đã đào trước đó, chờ đợi hung thú xuất hiện.
Quá trình chờ đợi vô cùng nhàm chán, từng nhóm người riêng phần mình tìm chút chủ đề nói chuyện. Bên trong thân cây to nhất, Trần Phong đang cùng Tú Huyên và Hân Hân giải đáp một số nghi hoặc của hai nàng về cơ sở kiếm pháp, đồng thời giảng giải thêm một số kiến thức khác.
Trần Phong trước đó đã thả ra thần thức, nhưng cũng không bao trùm quá rộng, chỉ bao phủ bán kính một ngàn mét quanh hồ. Hắn muốn có một chút cảm giác tò mò. Thả ra toàn bộ thần thức bao phủ một phạm vi rộng lớn ngang ngửa Đại Khê thành, chỉ để xem một chút hung thú thì quả thật có chút không thú vị.
Đám người buồn chán chờ tới nửa đêm, lúc này hung thú mới bắt đầu xuất hiện. Trần Phong lúc này liền cảm giác được không bình thường. Số lượng hung thú không hề ít, có tới gần trăm con. Mà lại chúng cũng không có ý định tới hồ nước mà lại lặng lẽ bao vây xung quanh đám người.
Cảm thấy không ổn, Trần Phong bước ra ngoài, đi tới gần Hòa An nói:
"Hòa An thúc, ta cảm thấy xung quanh có không ít hung thú, có tới trăm con đang bao vây, sự tình có vẻ không tốt."
"Nhiều như vậy? Ngươi chắc chắn chưa?"
Hòa An kinh ngạc thốt lên. Hắn tuy là có cảm nhận được một chút hung thú xuất hiện, nhưng cũng chỉ là một chút, không có tới gần trăm con như Trần Phong nói.
"Hừ! đến Hòa An thúc là võ giả cấp ba còn không cảm nhận được, ngươi dựa vào cái gì nói như vậy chúng ta liền tin?"
Lúc này Thiên Sơn, Vạn Hải xuất hiện, khinh thường mở miệng.
"Bởi vì ta cảm giác nhạy bén, nên có thể cảm nhận được khá xa, lúc này bọn chúng cách chúng ta chừng ngàn mét, đang lặng lẽ tiến lại gần. Còn tin hay không thì đó là chuyện của các ngươi. Đến lúc đó có làm sao cũng đừng trách ta."
Hòa An gật đầu. Thà tin là có chứ không thể tin là không, dù sao cẩn thận cũng không thừa. Sau đó, hắn cùng Trần Phong phân biệt đi thông báo từng nhóm người tập trung lại, im lặng ẩn nấp. Theo như Trần Phong nói thì bọn hắn đã bị bao vây, không có đường thoát. Chỉ có thể chiến đấu, mở một đường máu chạy trốn.
Mọi người nghe nói sắp có hung thú t·ấn c·ông liền tập trung tinh thần, cầm chắc v·ũ k·hí.
Chờ thêm ba mươi phút, lượng lớn hung thú bắt đầu xuất hiện.
"Nhiều Huyết Nguyệt Lang như vậy! Lại còn có Huyết Nguyệt Lang Vương!"
Đám người nhìn thấy xuất hiện đàn sói liền mở miệng, nhỏ bé kinh hô.
Huyết nguyệt lang có bộ lông đỏ như máu, răng nanh cùng bóng vuốt vô cùng sắc bén, là một trong những nguyên liệu làm v·ũ k·hí vô cùng tốt. Kích thước của từng con sói đều tương đương với một người trưởng thành. Nổi bật trong đàn là một con sói đặc biệt. Nó to gấp ba lần các con còn lại, ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt. Không nghi ngờ gì, nó chính là lang vương. Chính nó đã dẫn đàn sói lặng lẽ tiếp cận đám người.
"Một con cấp ba, ba con cấp hai, mười con cấp một, còn lại là sói bình thường."
Hòa An nhìn số lượng đàn sói, yên lặng tính toán thực lực rồi quay sang nói với đám học sinh:
"Các ngươi cầm chắc v·ũ k·hí, sẵn sàng chiến đấu."
Mọi người nghe lệnh, đứng vững, sát lại với nhau, chỉ cần có con nào xông lên liền sẽ lập tức g·iết c·hết.
Lang vương thấy đám người không có ý định bỏ chạy, liền chậm rãi dẫn đàn sói tiến lên vây công, không cho kẻ nào chạy thoát.
Chờ khi cách đám người chưa đến trăm mét, lang vương mới cùng đàn sói đồng loạt lao lên. Nhìn quy mô đàn sói lao lên cùng lúc, ai nấy đều lông tơ dựng ngược, căng thẳng vung v·ũ k·hí trong tay, chật vật ứng đối. Mọi người bị đàn sói cuốn lấy, chiến đấu vô cùng gian nan. Dù sao đám người mới chỉ được rèn luyện, chứ chưa hề thực sự chiến đấu cùng hung thú.
Hòa An bị lang vương cùng ba con huyết nguyệt lang cấp hai vây công. Lấy thực lực cấp ba đỉnh cao của hắn, tạm thời vẫn còn cầm cự được.
Ngược lại, Trần Phong lại phi thường nhàn nhã. Hắn vừa chú ý Hân Hân cùng Tú Huyên, vừa tiêu diệt từng con sói. Cứ một con sói lao lên liền bị hắn cho một quyền liền c·hết. Cho dù là huyết nguyệt lang cấp một cũng không có ngoại lệ.
"A"
Mọi người đang vất vả chiến đấu thì đột nhiên, Thiên Sơn sợ hãi ngã xuống. Hắn vừa mới bị một con sói cấp một tập kích đánh ngã. Nhìn con sói nhào tới, hắn sợ hãi, run rẩy nhắm mắt bất động.
Chờ khi hắn mở mắt ra lần nữa thì thấy, Hòa An đã chắn trước mặt hắn. Lúc nãy Hòa An đang chiến đấu cùng lang vương thì dư quang liếc qua thấy Thiên Sơn ngã xuống. Hắn liền lập tức phi tới, đỡ cho Thiên Sơn một đòn này. Tuy thành công đỡ được nhưng Hòa An cũng b·ị t·hương ở cánh tay. Lang vương cùng ba con sói cấp hai nhân cơ hội tiến lên t·ấn c·ông Hòa An.
Hòa An bị lang vương vây công, hắn vừa cầm cự vừa dẫn dụ lang vương di chuyển chiến trường ra phía xa. Lúc này hắn vừa đánh vừa hét lên, nói với Trần Phong:
"Trần Phong! Ngươi mang theo mọi người mở đường chạy chốn. Ta không cầm cự được lâu nữa!"
Hòa An b·ị t·hương nên bây giờ chống lại lang vương đã vô cùng miễn cưỡng. Không sớm thì muộn, hắn sẽ phải ngã xuống. Trước khi ngã xuống, hắn muốn Trần Phong mang theo đám người chạy trốn sống sót. Trong mắt hắn, nhóm người Trần Phong là tương lại của Đại Khê thành, chỉ cần bọn họ còn sống, Đại Khê thành sau này sẽ phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Trần Phong trước đó vẫn còn đang vừa đánh vừa nghiên cứu đàn sói. Hắn đã có thể đơn giản xác định một việc, linh khí xuất hiện khiến hung thú phát triển nhanh chóng. Trong vòng nửa tháng, hung thú đã phát triển với một tốc độ kinh người. Đồng thời, đáng buồn thay là con người vẫn chưa nhận có sự thay đổi gì, tốc độ tu luyện của võ giả vẫn thủy chung không thay đổi. Điều này khiến Trần Phong càng vững tin vào suy nghĩ tương lai tận thế, con người bị hung thú đồ sát.
Nghe thấy Hòa An nói lớn, Trần Phong mới lấy lại tinh thần. Hắn lúc này đã chứng thực được suy nghĩ của mình, liền không định làm theo lời Hòa An mà lại chuẩn b·ị b·ắt đầu nghiêm túc. Trước đó tuy thấy mọi người chật vật nhưng Trần Phong chỉ là vừa đánh vừa quan sát, khi nào có nguy hiểm thì hắn mới lặng lẽ giải quyết. Trong mắt Trần Phong, đây là cơ hội khó được của đám người. Bọn hắn có thể cấp tốc nâng cao khả năng chiến đấu thông qua chém g·iết hung thú.
Lúc này, Trần Phong quay sang nói với Hân Hân:
"Hân tỷ, có thể cho ta mượn kiếm được không?
"Được. Cho ngươi"
Hân Hân nhanh gọn đáp ứng, ném thanh kiếm trong tay cho Trần Phong. Dựa theo suy nghĩ của nàng, Trần Phong kiếm thuật lợi hại như vậy, dùng kiếm chắc chắn sẽ có ích hơn nàng.
"Cảm ơn!"
Trần Phong giơ tay đón kiếm. Kiếm dài gần một mét, trọng lượng khá nhẹ, vô cùng sắc bén. Chuôi kiếm thon gọn, dường như là vì Hân Hân mà chế tạo. Cảm nhận thanh kiếm một lần, Trần Phong đánh giá:
"Kiếm tốt!"
Cầm kiếm trong tay, khí chất Trần Phong phát sinh thay đổi. Mọi người cảm giác trước mặt, Trần Phong đã không còn là một thiếu niên nữa, mà thay vào đó là một kiếm khách lão làng, giơ tay nhấc chân liền có một áp lực vô hình đè lên tim bọn hắn.
Trần Phong mang kiếm, lao thẳng vào trong bầy sói. Đàn sói thấy Trần Phong một mình xông lên liền buông tha đám người, tập trung nhào tới Trần Phong. Đám người lúc này mới được thở dốc, hướng ánh nhìn lò lắng quan sát Trần Phong.
Nhìn đàn sói không ngừng lao lên, Trần Phong không có chút nào hốt hoảng. Bình tĩnh thi triển kiếm pháp, t·ấn c·ông đàn sói. Mỗi một kiếm hắn chém ra lại mang đi đầu một, hai con sói. Mặc cho bầy sói hung hãn nhào lên cắn xé, Trần Phong vẫn thoải mái né tránh, thuận tiện vung kiếm trong tay, lấy đi tính mạng bọn chúng.
Trầm mê vào trong chiến đấu, Trần Phong nhiệt huyết dâng trào. Hắn lúc này liền cầm lên một bình nước, lấy nước thay rượu, ngửa mặt trời, lên ừng ực uống. Vừa uống vừa chém g·iết đàn sói, vừa chiến đấu hắn vừa ngâm nga:
"Ngự kiếm cưỡi gió tới, trừ ma giữa thiên địa, có rượu nhạc tiêu dao, không rượu ta cũng điên. Một uống cạn giang hà, hai uống thôn nhật nguyệt, ngàn chén say không ngã, duy ta Tửu Kiếm Tiên!"
Các loại hoa mỹ kiếp pháp không ngừng được Trần Phong thi triển. Đầu sói không ngừng rơi rụng, thoáng một lúc, gần trăm con sói đã bị Trần Phong dọn dẹp sạch sẽ. Dựa vào thực lực Luyện khí cảnh tầng sáu, lúc nào cũng có thể bước vào tầng bảy, Trần Phong muốn tiêu diệt đàn sói hoàn toàn không hề khó. Hắn đơn giản là muốn hưởng thụ quá trình chiến đấu. Cảm giác chiến đấu với yêu thú từ kiếp trước, đã lâu lắm rồi hắn không còn được hưởng thụ.
Phía xa, đám người đờ đẫn nhìn Trần Phong chém g·iết, không biết nên nói gì cho phải, nội tâm mỗi người lúc này chỉ có một câu nói:
"Đậu xanh! Phong ca thật mạnh!"
Hân Hân ánh mắt si ngốc, chăm chú nhìn dáng vẻ tiêu sái của Trần Phong, nghe hắn ngâm nga câu thơ, cảm thấy Trần Phong thật sự quá đẹp. Từ xưa tới nay, mỹ nữ mộ anh hùng, không có cô gái nào có thể từ chối sức hấp dẫn của Trần Phong lúc này. Trái tim nàng ầm ầm nhảy nhót, tưởng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi vậy. Nàng lúc này chỉ muốn chạy tới, nhào vào ngực Trần Phong, biểu thị tình cảm của mình dành cho hắn. Nhưng cuối cùng, lý trí đã ngăn nàng lại, giờ không phải là lúc thể hiện tình cảm, lang vương cùng ba con huyết nguyệt lang cấp hai vẫn còn đó.