Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Tại Tận Thế

Chương 11: Làm Quen Người Mới, Lấy Một Địch Bốn




Chương 11: Làm Quen Người Mới, Lấy Một Địch Bốn

Trần Phong đắm chìm vào tu luyện, phải đợi đến khi Hân Hân lên tiếng gọi, hắn mới dừng lại.

Lúc này đã là sáu giờ chiều, mặt trời bắt đầu lặn dần, bóng tối cũng nhanh chóng phủ lấy cả cánh rừng. Trần Phong từ trên cành cây nhảy xuống, đi tới bên cạnh Hân Hân cùng Tú Huyên nói:

"Có chuyện gì sao Hân tỷ?"

"Không có gì, gọi ngươi xuống chuẩn bị cùng nhau ăn tối!"

Hân Hân thấy Trần Phong từ tít trên cao nhảy xuống thì giật mình. Phải biết, từ chỗ cành cây mà Trần Phong ngồi tu luyện cho tới mặt đất, ước chừng lăm mươi mét. Võ giả cấp hai nhảy xuống từ độ cao như vậy, dù không gãy chân thì cũng phải đau đớn một phen. Vậy mà Trần Phong lại đơn giản như không có chuyện gì.

Bên cạnh, Tú Huyên cũng ngạc nhiên trước màn thể hiện của Trần Phong, nàng lên tiếng:

"Oa! Trần Phong, không nghĩ tới ngươi lại lợi hại như vậy. Nói mau, ngươi còn giấu những gì nữa?

Tú Huyên thông qua trò chuyện với Hân Hân, nàng đã sớm biết Trần Phong am hiểu rèn đúc cùng luyện dược. Hôm nay nàng lại phát hiện trần phong sở hữu khí cụ trữ vật, cùng thực lực không tầm thường. Quả thật khiến nàng đi từ hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.

Nghe lời tra hỏi của Tú Huyên, Trần Phong thản nhiên đáp lại:

"Thực lực ta bình thường, chẳng qua là ta dùng dược cao nên thân thể khỏe mạnh hơn một chút. Còn về việc ta có dấu gì nữa không thì..... ngươi đoán!"

"Đoán cái đầu ngươi! Không nói thì không nói, làm như ta muốn biết lắm vậy!"

Tú Huyên gặp Trần Phong trả lời như vậy liền giả vờ tức giận, bĩu môi. Mặc dù hơi tức giận nhưng nàng cũng hiểu, Trần Phong không nguyện ý tiết lộ. Hắn lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ có bí mật của riêng mình. Tuy là Trần Phong không có nói rõ, nhưng qua câu trả lời, nàng cùng Hân Hân đều đã biết, Trần Phong vẫn còn bản lĩnh khác. Mặc dù tò mò nhưng hai nàng cũng không hỏi nữa.

"Được rồi, ta đi kiếm chút củi đốt. Đêm nay có vẻ sẽ rất lạnh."

Trần Phong chuyển trọng tâm câu chuyện.

"Mặc kệ ngươi!"

Tú Huyên để lại một câu rồi lôi kéo Hân Hân chạy tới chỗ đám con gái đang ngồi nói chuyện.

Chờ hai ngươi đi mất, Trương Tam, Lý Tứ cùng hai tên con trai đang luyện võ liền dừng lại, chạy về phía Trần Phong.

"Phong ca! đây là bằng hữu của chúng ta, bọn hắn đều muốn làm quen với ngươi. Đây là Vương Triều, đây là Mã Hán."



Trương Tam chỉ vào bên cạnh một tên mập mạp cùng một tên đeo kính giới thiệu.

"Chào Phong Ca!"

"Chào các ngươi."

Trần Phong bình tĩnh chào hỏi lại bốn người. Trò chuyện tìm hiểu công việc của nhau một lúc thì Mã Hán đeo kính hỏi:

"Phong ca bây giờ dự định làm gì sao?"

Tuy chỉ hơn bọn hắn một tuổi, nhưng Trần Phong đã hoàn toàn lấy được sự tôn kính của cả bốn. Hắn có thực lực, có khí chất, có tiền, biết luyện khí, luyện dược, tính cách cũng rất tốt. Cả bốn người đều tự nguyện coi Trần Phong là đại ca.

"Ta định đi tìm chút củi, lát còn làm thức ăn, với cả đề phòng đêm nay lạnh giá."

"Vậy chúng ta liền đi cùng Phong ca!"

"Đúng thế, nhiều người sẽ kiếm được nhiều củi hơn, cũng sẽ an toàn hơn không ít!"



Vương Triều mập mạp cùng Lý Tứ nói.

"Được rồi, vậy liền đi nhanh về nhanh, còn ăn tối."

Nói rồi Trần Phong dẫn theo cả bốn người đi xung quanh kiếm củi, mãi tới bảy giờ thì mới mỗi người cõng một bó to quay về.

Mọi người chờ lăm người mang củi trở về mới bắt đầu nướng thịt, nấu cơm. Đám người ngồi xung quanh ngọn lửa, nghe Hòa An kể chuyện.

"Các ngươi có thể không biết, hơn hai mươi năm trước, thành chủ dẫn theo chúng ta tới đây. Lúc đó quanh đây toàn là hung thú. Chúng ta vất vả lắm mới có thể tiêu diệt hết bọn chúng, xây dựng một tòa thành nhỏ, rồi dần dần phát triển đến ngày hôm nay. Trong đó rơi không biết bao nhiêu là máu cùng mồ hôi, nước mắt. Các ngươi có ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ ơn thành chủ, các ngươi phải cố gắng tu luyện, xây dựng và bảo vệ Đại Khê thành, cũng như bảo vệ người thân của các ngươi vậy."

Nói rồi Hòa An lại tiếp tục kể một số câu chuyện hồi hắn còn làm việc ở đội tìm kiếm tài nguyên.

Đám người vô cùng hiếu kì nghe những câu chuyện Hòa An kể, lúc thì cảm thấy thú vị, khi thì lại là sợ hãi. Trần Phong ngồi cạnh Hân Hân cùng Tú Huyên, tay cầm ly nước, chăm chú lắng nghe.

Hắn tuy kiếp trước là tu tiên giả, cảnh tượng ác liệt nào mà hắn chưa gặp qua. Nhưng mười mấy năm nay, hắn chỉ ở trong Đại Khê thành, chưa từng được nhìn thế giới bên ngoài, chưa được tận mắt chứng kiến các loại hung thú đáng sợ ở Mộc tinh. Cho nên nghe Hòa An nói, Trần Phong đơn giản chỉ là hiếu kì, cũng không e ngại.

Dùng xong bữa tối, Hòa An ngừng kể chuyện. Dặn mọi người nghỉ sớm để sáng sớm mai bắt đầu huấn luyện, xong hắn mới đi tìm một chỗ cao ngồi quan sát xung quanh.



"Phong ca! chúng ta ăn có chút no, ngươi luận bàn với chúng ta, tiêu bớt cơm được chứ?"

Trương Tam thấy Hòa An đi mất liền lên tiếng nói.

Ba người con lại nghe vậy liền nói theo:

"Đúng thế!"

"Có thể!"

Trần Phong gật đầu đồng ý. Hắn cũng rất nguyện ý luận bàn cùng người khác. Không những có thể kiểm tra thực lực bản thân mà còn có thể thỏa mãn một chút thú vui của hắn.

Kiếp trước, Trần Phong nổi tiếng tu tiên giới bởi thường xuyên giảng bài, chỉ ra sai lầm cho các tiểu bối. Ai nghĩ tới đó lại là sở thích của hắn. Tới kiếp này, Trần Phong vẫn y nguyên giữ lại sở thích đó. Tuy hắn đã hướng dẫn thợ rèn trong nhà máy, nhưng đó chỉ là một chút kiến thức luyện khí cấp thấp, hoàn toàn không thỏa mãn được Trần Phong. Bây giờ có cơ hội chỉ dạy võ đạo, hắn muốn hưởng thụ thật tốt mới được.

Lăm người đi tới một bãi đất rộng rãi, Trần Phong cầm trong tay một nhánh cây nhỏ. Đối diện, bốn người đồng dạng cầm các loại v·ũ k·hí khác nhau. Theo như Trần Phong nói lúc trước, đã là chiến đấu, thì phải dùng ra hết khả năng, ngươi quen thuộc dùng loại v·ũ k·hí nào thì dùng loại v·ũ k·hí đó. Bốn người đều đồng loạt đồng ý.

Hai anh em sinh đôi Trương Tam, Lý Tứ phân biệt cầm thương cùng kiếm. Vương Triều mập mạp thì tay cầm một cái khiên, dắt bên hông là một con dao nhỏ. Mã Hán đeo kính, hai tay hai chiếc dao găm, giống như sát thủ. Vũ khí đều là làm bằng gỗ cho an toàn. Nhìn qua bốn người, Trần Phong có thể dễ dàng đoán ra Vương Triều là phòng thủ, Trương Tam, Lý Tứ là t·ấn c·ông chính, Mã Hán thì có vẻ như là sát thủ.

"Bốn người các ngươi cùng lên đi."

"Được! Phong ca cẩn thận!"

Bốn người không phản bác Trần Phong. Bọn hắn biết Trần Phong tự tin như vậy hoàn toàn là nhờ có thực lực.

Dưới ánh lửa, việc bốn ngươi bao vây Trần Phong đã hấp dẫn mọi người quan sát, kể cả Hòa An cũng vậy. Từ khi tập hợp ở cổng thành, Hòa An đã chú ý tới Trần Phong, bởi hắn hoàn toàn không nắm được thực lực của người này. Trần Phong giống như một đám sương mù vậy, Hòa An không lấy được thông tin gì khi quan sát hắn. chỉ biết là cảm giác nói cho Hòa An, Trần Phong không đơn giản.

Bốn người bày sẵn tư thế, không gian chìm vào im lặng. Đợi một lúc, khi có tiếng động vật nhỏ phát ra thì bốn người đồng loạt lao lên, t·ấn c·ông Trần Phong từ bốn phía.

Trần Phong bị bao vây cũng không hốt hoảng. Đầu tiên, hắn xoay người né đi trường thương từ phía sau lưng đâm tới. Sau đó hắn dùng lực ở chân, đạp vào lồng ngực Trương Tam khiến hắn bay xa hơn một mét. Giải quyết được Trương Tam, Trần Phong không dừng lại mà ngửa đầu ra phía sau. Lúc này sượt qua mặt hắn là nhát chém của Lý Tứ. Trần Phong né được, đồng thời cũng nhanh chóng nắm lấy cánh tay Lý Tứ, ném hắn bay về Phía Trương Tam.

Trương Tam bị đá văng ra, còn chưa kịp ngồi dậy thì đã bị em trai bay tới đè bẹp.

Ném đi Lý Tứ, Trần Phong liền lập tức dùng cành cây trên tay, chặn lại dao găm của Mã Hán, rồi xoay người, dùng chân đạp mạnh vào Vương Triều đang dùng khiên chạy tới, mượn lực nhảy ra xa.



Một loạt thao tác nước chảy mây trôi khiến đám người quan sát há hốc mồm. Trên cao Hòa An đồng dạng vô cùng ngạc nhiên.

Tránh thoát đợt t·ấn c·ông của bốn người, Trần Phong lập tức chạy lên, bắt đầu dùng cành cây tiến công bốn người.

"Ngươi dùng thương mà lại tiến gần như vậy, sợ ta đánh không tới ngươi sao!"

"Kiếm không phải dùng như thế này!"

"Ngươi tốc độ nhanh như vậy nhưng lại chính diện công kích, đầu óc ngươi không có vấn đề chứ?"

"Ngươi lỳ lợm như vậy, có khác gì bao cát không!"

".........."

Trần Phong vừa h·ành h·ung bốn người vừa cho bình luận. Bốn người cũng rất bất lực, Trần Phong giống như con lươn vây, vô cùng trơn trượt. Dù bốn người có t·ấn c·ông thế nào cũng không thể chạm vào người hắn, ngược lại b·ị đ·ánh cho vô cùng đau đớn. Tuy b·ị đ·ánh như vậy, nhưng dần dần, bọn họ nhận ra Trần Phong đang chỉ dạy bọn họ. Những chỗ bị Trần Phong quất vào chính là sơ hở, cộng thêm Trần Phong bình luận, kĩ xảo chiến đầu của bốn người dần dần được nâng lên. Dù cho cơ thể b·ị đ·ánh đau điếng, nhưng tinh thần cả bốn đều vô cùng hưng phấn.

Mãi ba mươi phút sau, Trần Phong sử dụng một môn kiếm thuật đánh bay cùng lúc cả bốn người, khiến bọn hắn không đứng dậy nổi. Lúc này chiến đấu mới dừng lại.

Nằm ở trên đất, Lý Tứ trong đầu không có gì khác ngoài một màn kia. Mọi người xung quanh cũng vậy, bọn họ mắt chữ o, mồm chữ a, không ngừng nhớ lại cái kiếm pháp hoa mỹ đó.

Trên cao, Hòa An lúc thấy Trần Phong sử dụng kiếm thuật liền đứng bật dậy, mắt trợn tròn, lẩm bẩm:

"Kẻ này không những tinh thông chiến đấu, lại còn biết kiếm kỹ mạnh như vậy. Tương lai chắc chắn sẽ là một trong những chiến lực mạnh nhất của Đại Khê thành. Chuyến này về phải bẩm báo thành chủ mới được!"

"Oa! Trần Phong/Phong ca thật mạnh!"

"Thì ra hắn còn tinh thông kiếm kỹ như vây. Thật là giấu đủ sâu!"

Hân Hân, Tú Huyên cùng Sơ Tuyết, Thu Thủy bật thốt lên.

"Được rồi, hẳn là các ngươi đều đã tiêu cơm. Vậy liền kết thúc tại đây, ta đi trước."

Trần Phong thỏa mãn nói, hắn lúc này rất vui vẻ. Quả thật chiến đấu khiến hắn sung sướng hơn là ngồi im tu luyện.

Nói xong, hắn leo lên một nhánh cây cao trước sự chú ý của đám người, bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.

Mọi người giúp đỡ đưa bốn người nằm dưới đất vào lều nghỉ ngơi rồi cũng dồn dập đi về lều riêng của mình. Hân Hân cùng Tú Huyên nhìn lên thấy Trần Phong nhắm mắt ngồi im lặng, thầm nghĩ Trần Phong có lẽ cũng mệt mỏi. Hai người liền không làm phiền hắn, lặng lẽ chui vào lều đi ngủ.

Hòa An thấy mọi người đều đã về lều thì tiến tới ngồi cạnh đống lửa, thi thoảng liếc nhìn Trần Phong, không biết nghĩ gì.

Trần Phong trên cây mải mê tu luyện, đắm chìm vào việc hấp thu linh khí.

Một đêm cứ như vậy lặng lẽ trôi qua...