Chương 10: Xuất Phát, Trêu Chọc Hân Hân
Hai giờ chiều, trước cổng thành trì Đại Khê. Lúc này ở đây đang tụ tập một nhóm người, chủ yếu là người trẻ tuổi. Nhóm người có mười nam, mười nữ, trong đó có cả Trần Phong cùng Hân Hân, Tú Huyên.
"Lần này ra ngoài tuy không nguy hiểm, nhưng các ngươi vẫn phải cẩn thận chú ý xung quanh. Bây giờ các ngươi trước hết kiểm tra đồ đạc của mình, đảm bảo mang theo đầy đủ đồ dùng cần thiết. Chuyến này chúng ta đi bốn ngày ba đêm, không thể có sơ xuất gì xảy ra được."
Một cái nam nhân trung tuổi đứng ở phía trước nói. Đằng sau đám người trẻ tuổi đồng thanh đáp lại:
"Đã rõ thưa thầy!"
Nam nhân tên gọi Hòa An, là một võ giả cấp ba. Do trước đây b·ị t·hương trong một lần tìm kiếm tài nguyên bên ngoài, nên hắn được thành chủ yêu cầu ở lại trong thành, mở một lớp đào tạo võ giả, hướng dẫn thế hệ trẻ trong thành bước vào con đường tu luyện.
Phía dưới, nghe Hòa An nói kiểm trả đồ đạc, Trần Phong bất ngờ quay sang hỏi Hân Hân:
"Hân tỷ, ta không chuẩn bị gì cả, làm sao bây giờ?"
Tuy là nói như vậy, nhưng Trần Phong cũng không hề lo lắng. Thực lực của hắn là cao nhất trong đám người, sống sót ở bên ngoài đối với hắn không khó.
"Ngươi yên tâm, tiểu Hân biết ngươi không có chuẩn bị gì nên đã sớm bảo ta chuẩn bị giúp. Có thể thấy nàng quan tâm ngươi như nào. Đồ dùng của ngươi đã sớm đầy đủ, để ở trên xe rồi. Lát nữa ngươi đi lấy là được."
Tú Huyên bên cạnh thay Hân Hân trả lời. Nàng luôn tranh thủ mọi lúc để trêu chọc bạn thân mình, khiến Hân Hân không khỏi đỏ mặt ngại ngùng:
"Ai quan tâm hắn cơ chứ! Chẳng qua là nhờ ngươi chuẩn bị cho ta, sẵn tiện thì chuẩn bị luôn giúp hắn mà thôi."
"Cảm ơn Hân tỷ, Huyên tỷ"
Trần Phong biết Hân Hân da mặt mỏng nên cũng chỉ mỉm cười, không vạch trần lời nói dối của nàng.
Mọi người sau khi kiểm tra hoàn tất liền xếp hàng lên xe, tiền về phía rừng rậm bên ngoài thành trì.
Trên xe, Trần Phong Hân Hân, Tú Huyên ba người ngồi cùng nhau vui vẻ trò chuyện, chợt Tú Huyên nói:
"Oa! tiểu Hân, ngươi cùng Trần Phong đeo nhẫn đôi sao?"
Nàng để ý thấy ngón tay Trần Phong đeo một chiếc nhẫn xanh ngọc đẹp mắt, khá giống chiếc của Hân Hân.
Hân Hân nghe bạn thân nói, lúc này mới để ý tới ngón tay Trần Phong. Sau khi nhìn kĩ liền đỏ mặt nói nhỏ:
"A! Trần Phong, sao ngươi lại đeo nhẫn này!"
"Chiếc này ta mới làm tối qua, nó không phải nhẫn bình thường, đợi lát nữa ngươi liền biết."
"Vậy sao?"
Hân Hân nghĩ Trần Phong cũng ngại ngùng nên không nói thật, qua loa trả lời nàng cho qua chuyện.
Bên cạnh, Tú Huyên mắt đầy tò mò nhìn hai người, dường như phát hiện một chuyện vô cùng hay ho, khiến Hân Hân càng đỏ mặt quay sang mắng nàng:
"Ngươi đừng có hiếu kì như vậy, coi chùng ta không để ý tới ngươi!"
"Được rồi, được rồi, ta mặc kệ hai ngươi!"
Tú Huyên trêu đùa trả lời, chuyển sang nói chuyện khác.
Mọi người trên xe cũng tụ tập từng nhóm trò chuyện, Hòa An thì ngồi ở trên nóc xe chú ý xung quanh.
Xe chạy suốt hai giờ mới dừng lại. Thành viên trên xe lần lượt bước xuống lấy hành lý. Mọi người lúc này đều đang rung động trước cảnh vật xung quanh. Khắp nơi đều là các loại thực vật khổng lồ. Trải qua ba ngày mưa máu, thực vật bên ngoài đã phát triển một mức kinh người. Đoàn người đứng ở đây, cảm giác như là người tý hon vậy.
"Thật đẹp!"
Đám con gái nhìn những bông hoa khổng lồ, bật thốt lên.
"Mọi người nhanh chóng lấy hành lý, cố gắng hoàn thành chỗ ngủ trước khi trời tối."
Hòa An hướng về đám người nói
"Rõ!"
Trần Phong tranh thủ lúc không ai để ý, cất hành lý của ba người vào trong nhẫn trữ vật. Hân Hân cùng Tú Huyên nhìn hành lý đột nhiên biến mất thì vô cùng giật mình. Sau khi được Trần Phong giải thích thì tò mò mượn chiếc nhẫn, nhìn trên nhìn dưới, nhưng vẫn không tìm ra được điếm gì đặc biệt.
Mọi người sau khi rỡ hành lý liền bắt đầu chọn lựa khu vực dựng lều. Suốt một giờ đồng hồ, người nào cũng tay dao, tay rìu, dọn dẹp cây cối.
Trần Phong dựa vào sức mình, nhanh chóng phát quang cả một khu đất trống, khiến mọi người xung quanh, bao gồm cả Hòa An đều chú ý đến hắn.
"Trần Phong, ngươi thật khỏe!"
Hân Hân vui vẻ khen Trần Phong.
"Ừm, do ta sử dụng dược cao nên cơ thể khá khỏe mạnh, chờ sau này ta làm thuốc khác cho ngươi thì ngươi cũng có thể giống vậy."
Hoàn thành dọn dẹp thực vật xung quanh, công việc dựng lều Trần Phong để cho Hân Hân cùng Tú Huyên làm. Hắn lúc này đang đi xung quanh kiểm tra xem có hang ổ động vật gì không. Đợi đến khi quay về thì hai nữ cũng đã hoàn tất công việc, đang ngồi nói chuyện với một nhóm người khác, chờ Trần Phong trở lại.
Trần Phong quay về liền tiến vào trong lều, lấy ra hành lý từ nhẫn trữ vật, rồi đi ra bước tới cạnh nhóm người Hân Hân.
Chờ Trần Phong ngồi xuống, Tú Huyên lên tiếng giới thiệu:
"Trần Phong, đây là bốn người cùng đào tạo với chúng ta. Hai cô nàng này tên là Trần Sơ Tuyết cùng Khương Thu Thủy. Còn Hai người bọn hắn là anh em sinh đôi, gọi Trương Tam, Lý Tứ."
"Xin chào Phong ca!"
"Chào các ngươi!"
Bốn người đều mới mười sáu tuổi, đều đã thông qua kì thi nhập học vào lớp đào tạo võ giả. Ban đầu, khi Trần Phong bước lên xe, bốn người liền đã chú ý tới. Gặp Trần Phong mạnh mẽ dọn dẹp xung quanh, bốn người bọn hắn liền tới làm quen.
Trần Phong gật đầu chào lại bốn người.
"Phong ca, chúng ta muốn dựng lều ở đây được chứ? Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không làm phiền."
Trần Sơ Tuyết lên tiếng hỏi. Nàng mới đầu đi tới đây, nhìn cây cối xung quanh, không biết nên làm thế nào. Dù sao đám người các nàng vẫn chưa phải là võ giả, sức khỏe có hạn. Tới khi thấy Trần Phong phát quang một khu đất rộng, nàng liền dẫn theo ba người tới đây muốn dựng lều bên cạnh.
"Có thể!"
Tràn Phong gật đầu đáp ứng. Hắn không phải kẻ khó tính, cho bọn hắn dựng lều bên cạnh cũng không có vấn đề gì.
"Cảm ơn Phong ca!"
Bốn người cảm ơn Trần Phong rồi bắt đầu dựng hai chiếc lều cách lều của Trần Phong khoảng hai, ba mét.
Trần Phong lúc này mới chú ý tới Hân Hân. Hắn biết nàng không quen nói chuyện với người lạ nên từ nãy giờ nàng cũng không nói gì. Nhìn nàng bĩu môi, phồng mà, Trần Phong buồn cười hỏi:
"Hân tỷ, sao vậy?"
"Không có gì, ta chỉ cảm thấy là ngươi thật vất vả dọn dẹp, đám người đó lại miễn phí vào ở, có chút bất công cho ngươi."
Hân Hân ngước lên trả lời hắn.
"Không sao cả, ta cũng không tốn nhiều sức. Để bọn hắn ở bên cạnh cũng bớt cô quạnh buổi tối. Nhưng dù sao cũng cảm ơn Hân tỷ quan tâm ta."
Nói rồi Trần Phong bất ngờ cúi xuống hôn vào trán nàng.
Hân Hân bị Trần Phong đánh lén thì sững sờ, trợn tròn mắt. Cốc nước đang uống cũng đánh rơi xuống.
Bên cạnh, Tú Huyên cũng bất ngờ rồi giơ ngón tay cái lên.
Mất một lúc Hân Hân mới lấy lại tinh thần. Nàng trừng mắt nhìn Trần Phong, giọng run rẩy:
"Trần Phong, ngươi... ngươi... ngươi làm cái gì vậy?"
"Không có gì, ta chỉ là trả thù hôm trước ngươi hô..."
Còn chưa đợi Trần Phong nói hết câu, Hân Hân đã đứng phắt dậy, lấy tay che miệng hắn, mặt đỏ bừng bừng nói:
"Ngươi...không cho phép ngươi nhắc lại chuyện đó."
Trần Phong liền gỡ tay của nàng ra, đáp:
"Có thể, nhưng Hân tỷ phải cho ta thứ gì đó làm phí bịt miệng mới đươc!"
"Ngươi... ngươi muốn cái gì"
"........"
Trần Phong cúi đầu, thì thầm vào tai nàng điều gì đó.
"Ta... ta phải vào trong sắp xếp đồ vật. Ta không để ý đến ngươi nữa!"
Nghe xong Trần Phong nói, đôi gò má Hân Hân tưởng như sắp nhỏ máu đến nơi vây. Nàng để lại một câu rồi vội vã chạy vào trong lều.
Nhìn dáng vẻ bỏ chạy cảu Hân Hân, Trần Phong khẽ mỉm cười. Thi thoảng trêu đùa một thiếu nữ da mặt mỏng, khiến nàng mặt đỏ tim run cũng thật thú vị.
Tú Huyên thấy Hân Hân đi mất mới đứng dậy, chống nạnh chỉ tay nói:
"Trần Phong, ngươi thật giỏi. Nhưng ngươi có tin không, hôm khác ta sẽ báo với cha nàng."
"Nếu ngươi không muốn phiền phức thì mau chóng làm cho ta một chiếc nhẫn giống Hân Hân đi."
Nàng tuy đã rất vui mừng khi nhận được vòng cổ Trần Phong làm. Nhưng hôm nay nhìn hai người đeo nhẫn, lại còn trêu đùa, nàng bỗng thấy vòng cổ không thơm.
Trần Phong thấy Tú Huyên nói vậy liền liếc mắt:
"Tú Huyên tỷ, ngươi có tin hay không, liền ngươi ta cũng dám ăn!"
"Ngươi!....Mặc kệ ngươi, ta vào phụ tiểu Hân."
Gặp phải Trần Phong uy h·iếp, Tú Huyên mắc cỡ bỏ chạy vào trong lều.
Mọi người đi hết, Trần Phong dọn dẹp đồ vật dưới đất xong mới leo lên một ngọn cây cao gần đó, ngồi xếp bằng tu luyện.