Chương 8: Câu Trần Tháp hiển uy.
Chương 8: Câu Trần Tháp hiển uy.
Hai người cũng không dám đứng đấy nói nhảm, ngay lập tức toàn thân liền khí huyết cuồn cuộn, cả người tràn ngập thần quang bay v·út đi.
" Câu Trần đạo hữu, ngươi sát tính quá nặng, thay mặt chính đạo ta liền trấn áp ngươi cho thiên hạ thái bình". Thánh nhân họ Dữ cả người đều có quang huy thần thánh, trông giống như một vị đại năng tràn đầy từ bi bác ái hét lớn.
" Ngươi chính là dùng ma công nên mới có thể như vậy, hôm nay ta tất tru sát Ma Đầu ngươi". Bên kia thánh nhân họ Dương không chịu kém cạnh gầm thét, núi non dưới chân hắn đều bị chấn nát rồi hoá thành mảnh nhỏ bay lên trời.
Mặc Câu Trần bên kia lười cùng hai cái tên này đôi co. Hắn biết thừa hai cái tên này thọ mệnh sắp hết thì biết tin hắn có thủ đoạn nghịch thiên sống ra đời thứ hai nên mới đến đây bắt hắn.
Đại La Kinh được hắn sử dụng đến xuất thần nhập hoá, từng cái đại thủ ấn cấu thành từ thánh lực pháp tắc vỗ mạnh xuống khiến hư không bị áp súc đến nổ tung, mặt đất phía dưới cũng b·ị đ·ánh đến tan nát không nỡ nhìn.
" Đại La Thiên Thủ của Đại La Thiên Tông quả nhiên danh bất hư truyền". Thánh nhân họ Dữ hiển nhiên đang vô cùng chật vật nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ thong dong khen một câu.
" Trò mèo". Thánh nhân họ Dương cách đó không xa bị chấn động đến áo giáp tan nát nhưng vẫn cố chừa lại một hơi để chê bai.
Mặc Câu Trần đúng là muốn trào phúng một câu lại thôi, hai tên này nhìn qua thì vô cùng trái ngược nhau nhưng lại chính là hai tên kết bái huynh đệ vô cùng thân thiết.
Ầm ầm, hắn cũng b·ị t·hương không nhẹ, dù sao đối đầu với hai tên thánh nhân cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
" Câu Trần đạo hữu, chúng ta tại sao không cùng ngồi xuống đàm đạo, ngươi hẳn là biết mục đích của chúng ta đến đây". Vẫn là tên thánh nhân họ Dữ nhận thấy tình hình không ổn liền mở miệng cầu hoà.
Nhưng đáp lại hắn đó chính là tên thánh nhân họ Dương vốn nóng tính lại bị ăn thiệt thòi liền nổi máu điên càng đánh càng hăng, hắn lao vào Mặc Cầu Trần đánh đến thiên hôn địa ám.
Cuối cùng cả ba người kéo nhau vào chiến trường bên ngoài vũ trụ, những người ở dưới tất cả đều nhất thời khó mà biết chuyện gì đang xảy ra.
Trong đại điện, tông chủ Lý Mạn Thanh cùng cao tầng Đại La Thiên Tông một mặt lo lắng không yên. Phong chủ Nam Cung Uyển Đình thì vành mắt hơi có chút đỏ hoe thất thần đứng bên ngoài nhìn lên bầu trời.
Tất cả họ đều biết hai kẻ đang chiến cùng lão tổ đều là thánh nhân. Lấy một chọi hai thật sự không có nhiều hi vọng thắng cho lắm. Vả lại lão tổ bọn hắn vốn tư chất kém cỏi, xưa nay thua nhiều thắng ít, thích lấy tu vi cao hơn để bắt nạt người khác.
" Tại sao bỗng dưng lại có hai tên thánh nhân xuất hiện cơ chứ". Có người không kìm được mà hỏi.
" Hơn vạn năm trước vốn là có rất nhiều thánh nhân, một vài người trong số đó có thủ đoạn đặc biệt giúp kéo dài hơi tàn đến tận ngày nay, hẳn là chúng nghe nói đến việc lão tổ nhà tổ nghịch thiên sống ra đời thứ hai liền muốn đến đây". Nhị trưởng lão khuôn mặt lo lắng chau mày trả lời.
Trong lúc mọi người đang vì trận thánh chiến kia mà phân tâm thì một bóng người đã xuất hiện ở trong Đại La Thiên Tông.
Hắn cả người được áo bào đen bao phủ, khuôn mặt thì được một cái mặt lạ quỷ che kín lại, ngay cả mắt cũng không lộ ra ngoài.
" Ha ha, tên thánh nhân kia chắc chắn sẽ bị nhị vị song thánh tiêu diệt, ta dù sao cũng là Vương Giả tu sĩ muốn bình định cái tông môn này không phải chuyện khó, chỉ cần từ từ điều tra là được". Hắc y nhân nhìn lên bầu trời cười lạnh nói ra không thèm để ý chút nào cái tông môn này sẽ kháng cự.
Hắn được hai vị thánh nhân họ Dữ cùng họ Dương cắt cử nhiệm vụ tiến đến đây xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hòng tìm hiểu thuật hồi xuân.
Hắc y nhân không một tiếng động phi độn vào sâu bên trong khu vực nội môn, hắn không kiêng nể gì mà thả ra thần niệm quét qua toàn bộ Đại La Thiên Tông. Nhưng vẻ mặt bỗng biến đổi, tại một chỗ ở sâu trong kia có một luồng uy áp toả ra đánh tán loạn thần niệm của hắn.
Hắc y nhân nhận phải tổn thương đến thần hồn thì liền đầu óc quay cuồng loạng choạng lùi lại mấy bước.
Boong
Tiếng chuông giống như là thần âm đại đạo vang vọng trong thiên địa. Từng cái gợn sóng âm thanh có màu vàng đang lưu chuyển.
Đó chính là huyền hoàng nhị khí, chúng cộng hưởng với tiếng chuông, hoá thành từng dải gợn sóng hoàng sắc mà mắt thường có thể thấy được ầm ầm nện xuống phía bên dưới.
Tất cả mọi người ở Đại La Thiên Tông đều hoảng sợ ngã phịch xuống đất, mắt thấy từng luồng sóng khí màu vàng sắp nghiền nát mình thì đều vô cùng tuyệt vọng.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, sóng âm tuy lan tràn ra diện rộng nhưng toàn bộ uy lực lại chỉ tập trung vào một chỗ.
Hắc y nhân vương giả cảnh giới kia tim mật đều sắp hỏng mất rồi. Hắn có cường đại như nào thì cũng chỉ là một tên vương giả, ngày bình thường gặp thánh nhân cũng đều một mặt cung kính thở mạnh cũng không dám.
Nào có như hôm nay bị cuồn cuộn thánh uy bao phủ lấy toàn thân, mạnh mẽ nghiền nát từng tấc huyết nhục của hắn.
Cố gắng bùng nổ toàn bộ tu vi cả đời để đánh ra một con đường t·ẩu t·hoát nhưng hắc y nhân lại hoảng sợ phát hiện luồng sóng âm màu vàng này tựa như đại địa áp xuống, nặng nề trầm trọng khiến máu thịt trên người hắn đều bị nứt ra, máu tươi vừa lộ ra ngoài liền ngay lập tức bốc hơi dưới sóng âm tiếng chuông.
Cứ như vậy một vị vương giả đã ngã xuống, bị tiếng chuông tế thành cát bụi xoá sạch dấu vết tồn tại của hắn.
Trên bầu trời Đại La Thiên Tông dần dần có một toà tháp trôi nổi lửng, tiếng chuông đang không ngừng vang vọng kia không ngờ lại phát ra từ tầng cao nhất của nó.
Từng dải huyền hoàng nhị khí đổ xuống từng tầng tháp như chín tầng trời cao đổ xuống thần thủy. Từng dải khí lành bao phủ Đại La Thiên Tông che chắn nó khỏi mọi sự x·âm p·hạm.
Màn ánh sáng này nhìn qua mỏng manh yếu đuối nhưng càng là cường giả lại càng thấy nó nguy hiểm, mạnh mẽ công phá chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt.
Tông chủ Lý Mạn Thanh cùng cả đám trưởng lão thì nuốt một ngụm nước bọt ngẩng đầu nhìn toà tháp đang trôi nổi kia.
" Tông chủ, Đại La Thiên Tông ta từ khi nào lại giàu có đến vậy, rõ ràng có một toà tháp đúc từ Vĩnh Hằng Lam Kim a, còn có cái kia huyền hoàng nhị khí". Nhị trưởng lão có chút phát run mở miệng hỏi, trong đời hắn mặc dù thấy qua không biết bao nhiêu điều kì lạ nhưng đây cũng quá mức sáng mù con mắt người.
Nhìn cái kia mỏ tiên liệu đang lơ lửng trước mắt bất cứ ai đều ánh mắt bốc lửa.
" Không được đánh chủ ý linh tinh, đây chính là pháp bảo bổn mạng của lão tổ chúng ta, được lão nhân gia ông ta để lại hộ tông, các ngươi nhìn một chút chỗ kia vừa mới có một tên vương giả b·ị đ·ánh tan nát." Lý Mạn Thanh hừ nhẹ dùng cái giọng đầy kiêu ngạo nói ra, dù sao từ nay Đại La Thiên Tông có một cái bảo vật quý giá đảm bảo chọc mù mắt mấy tên thánh địa thích coi thường người khác kia.
Đám đệ tử phía dưới thì thẫn thờ mở to mắt mà nhìn, dù sao đều là tuổi trẻ ít trải sự đời, đã bao giờ họ được nhìn thấy cái loại kì cảnh này cơ chứ.
Lam tháp treo cao, huyền hoàng khí đổ xuống bao phủ tông môn.