Chương 9: Thánh Nhân ngã xuống ngã xuống.
Chương 9: Thánh Nhân ngã xuống.
Tại thiên ngoại.
Nơi đây vô cùng trống trải, nhìn ra phía xa xa thì là cả một khoảng không gian vô tận u tối có ngàn vạn điểm sáng không ngừng nhấp nháy, vầng thái dương an tĩnh nằm tại nơi kia toả ra ngập trời nhiệt lượng.
Hai tên thánh nhân họ Dữ cùng họ Dương cả người đầy máu tươi, Mặc Câu Trần dù sao cũng đang ở trạng thái đỉnh phong khí huyết cường thịnh, còn hai người kia đều là sống hơn vạn năm, sớm đã khí huyết suy kiệt.
" Đạo hữu, đánh đến nước này chúng ta cũng không muốn vòng vo nữa, chỉ xin đạo hữu chỉ pháp hồi xuân". Thánh nhân họ Dữ lau máu trên mặt rồi chân thành nói ra.
Còn tên thánh nhân họ Dương bên kia hiển nhiên bị trọng thương không còn sức lực nên hắn cũng không phát ra bất cứ lời nào.
" Khặc khặc, lão phu sao phải chia sẻ cái gì đối với các ngươi cơ chứ, đợi lát nữa chém g·iết các ngươi ta sẽ mang tất cả huyết nhục về tế luyện thành khôi lỗi". Mặc Câu Trần không phải người lương thiện khi không lại thích đi giúp người làm gì, hắn từ đầu đã đánh chủ ý lên thân thể hai cái kẻ này.
" Hừ ngông cuồng, đừng tưởng rằng có một chút lợi thế là nắm chắc chúng ta như thế nào, dù sao hai bọn ta đều là thánh nhân". Nói xong thì thánh nhân họ Dữ liền bùng lên tự thân toàn bộ tu vi của mình, thánh quang tràn ngập không gian nơi này.
Thánh nhân họ Dương thấy thế thì cũng không giữ lại chút gì mà thúc giục thánh lực trong cơ thể rồi gầm lên một tiếng lao lên trước tiên.
Nhưng khi sắp đến gần thì hắn liền nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Mặc Câu Trần đang nhìn về phía sau mình.
Nhất thời hắn cũng quay đầu lại xem thì cả người liền cứng đờ rồi gầm lên giận dữ. Chỉ thấy chỗ trước kia thánh nhân họ Dữ một bộ liều c·hết thần sắc nay trống không, chỉ còn vài đạo thánh quang phiêu tán.
Còn chính chủ hiện giờ đã hoá thành một đạo lưu quang bay vào sâu trong không gian vũ trụ tăm tối.
Người ngu bây giờ cũng đều biết đây chính là đang hố đồng đội, đợi thánh nhân họ Dương ngu ngốc xông lên cản trở còn mình thì chạy thục mạng không dám quay đầu lại nhìn.
Mặc Câu Trần cũng mặc kệ hết thảy, hắn dùng bí thuật trong Bất Diệt Thiên Công đánh ra một cái đại nhật khổng lồ t·hiêu r·ụi Dương thánh nhân.
Dù cả lòng đều đang rỉ máu nhưng hắn biết tên này là lão tổ của một đạo thống bên phía chính đạo, nếu mình thật sự luyện tàn thi của hắn thành khôi lỗi thì không chắc sẽ có bao nhiêu kẻ mượn lấy cái cớ này mà liên hợp nhau lại trấn sát hắn.
Nghĩ đến đây trong đầu Mặc Câu Trần bỗng nảy ra một kế, hắn không do dự nhằm thẳng phương hướng Dữ thánh nhân chạy trốn mà toàn lực t·ruy s·át.
Phía bên dưới, Đại La Thiên Tông lâm vào trong bầu không khí vô cùng khẩn trương cùng lo lắng. Lão tổ của họ mới vừa từ bờ vực sinh tử khoẻ lại mà nay buộc phải chiến đấu với hai vị thánh nhân khác.
Đám người tông chủ Lý Mạn Thanh cũng là chìm trong sự sầu lo, nét mặt ai cũng đều nặng trĩu, trên bầu trời Vĩnh Hằng Lam Kim tháp không ngừng rủ xuống ngàn vạn luồng huyền hoàng nhị khí che đậy lại toàn bộ Đại La Thiên Tông.
Ầm ầm
Bỗng nhiên dị biến phát sinh, cả toà tháp chấn động thu lại tất cả huyền hoàng nhị khí trả lại bầu trời trong xanh. Tiếng chuông khẽ vang lên một tiếng rồi cả vật thể thu nhỏ lại sau đó hoá thành một tia sáng màu lam biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
" Có chuyện gì, thánh tháp làm sao lại biến mất". Tất cả mọi người từ tông chủ đến đệ tử đều bị sự biến mất của toà tháp mà hoảng sợ nghi vấn.
" Các ngươi đều làm sao lại bày ra cái bộ dáng như sắp diệt tông đến nơi như vậy". Mặc Câu Trần không biết từ khi nào đã cầm một bình rượu vừa tu ừng ực vừa hỏi.
" Lão tổ đ·ã c·hết a, thánh binh hộ tông cũng bị người ta c·ướp đi thì tông môn có thể còn tồn tại được bao lâu cơ chứ, hu hu hu". Tông chủ Lý Mạn Thanh nghẹn ngào nói rồi sau đó khóc lên thành tiếng.
Phía bên dưới tất cả trưởng lão cũng đều là đấm ngực dậm chân, lớn tiếng khóc lóc đầy bi phẫn. Mặc Câu Trần sửng sốt còn gần như suýt thì tin là mình thật sự đã ngỏm.
" Mấy tên hỗn đản, ta rõ ràng chưa c·hết vậy mà qua miệng các ngươi lại giống như nhập quan hạ thổ xong rồi vậy". Mặc Câu Trần giận tím cả mặt vung tay lên tát bôm bốp vào mặt Lý Mạn Thanh cùng mấy tên trưởng lão khóc lóc thảm thiết nhất kia.
Nhất thời mấy tiếng kêu thảm cùng rên rỉ vang lên, mặt ai cũng sưng húp đỏ ửng tức giận định quát to nhưng khi nhận ra đó là Mặc Câu Trần thì liền rơm rớm nước mắt nước mũi muốn nhào đến ôm lấy hắn mà khóc.
Mặc Câu Trần thấy mấy tên đồ tử đồ tôn này còn thật có hiếu thì cũng vẻ mặt hiền hòa muốn tiến lên nhưng thấy mặt của mấy người này ai cũng đều ướt át nhầy nhụa.
Vẻ mặt hắn ghét bỏ hung hắng đá bay tất cả ra phía ngoài.
Chỉ có mỗi phong chủ Nam Cung Uyển Đình là có thể chạy lại nắm lấy cánh tay hắn sụt sùi quan tâm hỏi thăm.
Mặc Câu Trần cũng vui vẻ tươi cười trêu chọc nàng mấy câu rồi nghiêm mặt quay ra quát mấy người tông chủ Lý Mạn Thanh.
" Được rồi bớt ở đó khóc lóc, ta có chuyện cần thông báo cho các ngươi đây". Hắn ngữ khí nghiêm túc ngồi trên thủ vị nói ra, bên cạnh đứng đấy Nam Cung Uyển Đình cẩn thận rót trà bóc trái cây.
" Cái gì, lão tổ lại có thể chém g·iết hai tôn thánh nhân, lại còn là Dữ Trung Ưu cùng Dương Bảo nổi danh hơn vạn năm trước của Đông Hoang". Nhị trưởng lão kh·iếp sợ vô cùng nói ra.
" Đó chẳng phải là thánh nhân lão tổ của Cửu Lê Hoàng Triều cùng Tử Vi Thánh Địa sao". Tông chủ Lý Mạn Thanh giọng run run nói ra.
Tại Thiên Nguyên Đại Lục các thế lực lớn luôn mãnh liệt phân tranh địa bàn cùng tài nguyên. Nhưng bá chủ chân chính có thể áp chế chư đạo thống chính là những thế lực nắm giữ lấy cực đạo binh khí.
Những binh khí này uy lực kinh khủng, được xưng có thể hủy thiên diệt địa, trấn thủ cho cả một đạo thống trường tồn vạn thế, vạn kiếp không suy.
Chúng mạnh mẽ như vậy không bởi vì gì khác mà bởi chúng được xuất ra từ tay của Đại Đế cổ, từng cùng những nhân vật chí tôn này kề vai chiến đấu.
Vậy mà nay Mặc Câu Trần thẳng tay g·iết c·hết hai tôn thánh nhân của đạo thống có đại đế truyền thừa. Coi như triệt để đắc tội bọn họ.
" Cũng thật may mắn hai tên thánh nhân đó không mang theo Đế binh cực đạo, nếu không chúng ta đã xong đời". Tam trưởng lão nuốt một ngụm nước bọt may mắn nói.
" Ha ha, không cần lo lắng, có lão tổ ta tại thế bọn chúng không gây ảnh hưởng gì được, dù sao khế ước kiềm hãm Đế binh của các chư đạo thống cũng không phải để trưng cho đẹp". Mặc Câu Trần không quan tâm mà lười biếng vừa cắn trái cây vừa nói.
Đến cảnh giới hiện tại của hắn vốn đã coi thường rất nhiều truyện trên thế gian, thánh nhân ở thời đại mạt pháp này có thể coi là một tay che trời, là đỉnh cấp chiến lực.
Dù cho có là Đế binh cũng cần phải xem là ai đang sử dụng, một tên Đại Thừa kỳ đánh thức Đế binh liệu có nhanh hơn Thánh Nhân xuất chiêu hay không, cho dù có thức tỉnh được Đế binh thì Mặc Câu Trần cũng có tự tin bỏ chạy thành công.
Sau đó mọi người bắt đầu nghị luận về các vấn đề phát sinh trong tông môn, chuyện Mặc Câu Trần muốn phong ấn tu vi trở thành đệ tử trong tông cũng khiến mọi người giật mình không nhỏ.