Chương 7: Thánh Nhân hỏi tội.
Chương 7: Thánh Nhân hỏi tội.
Tin tức như mọc cánh bay khắp nơi.
Thanh Vi Tông tuy không phải đỉnh cấp thế lực nhưng nội tình lại rất sâu dày. Khai phái tổ sư càng là một vị thánh câp cường giả uy danh cực cao.
Nhưng nay lại bị một vị thánh nhân đương thời đứng cách xa vạn dặm một chiêu đánh cho suýt nữa thì tan thành mây khói, tông chủ thì càng là tại chỗ bị diệt sát.
" Các ngươi đoán xem thánh nhân đây là có ý gì, vừa tái xuất liền hủy hoại một cái đạo thống".
Trong quán trà, vài vị trung niên tu sĩ cùng ngồi một chỗ đàm luận.
" Ha ha, ta nghe đồn kì thật cái Thanh Vi Tông này là thân lừa ưa nặng, khi không lại tụ tập nhau muốn đánh lên Đại La Thiên Tông, kết quả liền chưa kịp nói khoác đã bị thánh nhân biết được". Một người khoé miệng hiện lên vẻ trào phúng nhấp một hớp trà rồi nói.
" Sau đó thánh nhân liền phẫn nộ, bầu trời cũng vì thế mà biến sắc, vạn dặm đều là thiên lôi tung hoành, thánh nhân khi đó chỉ là trừng mắt một cái liền hoá thành chùm thần quang kéo dài mấy trăm vạn dặm đánh xuống".
Hắn càng kể cành có vẻ khoa trương, nhưng đám người kia chỉ là một mặt kh·iếp sợ biểu lộ hoàn toàn không có chút nghi vấn nào.
" Ta hoài nghi ngươi nói là không đúng a". Một thanh niên bàn bên cạnh quay sang phản bác. " Khi đó ta đứng gần đó quan sát hết thảy mọi việc, thánh nhân rõ ràng là dùng một cái chuông đánh ra thần âm bắn thẳng vể Thanh Vi Tông".
Nhất thời vô số người riêng phần mình tự biên tự diễn ra không đếm hết dị bản. Có người nói Mặc Câu Trần khẽ ho một cái vô ý khiến Thanh Vi Tông tan nát, có người nói hắn ném ra một sợi tóc rồi coi như kiếm chém ra khiến vạn dặm đều sụp đổ.
Nhưng chân chính người biết ẩn tình của việc này lại rất kh·iếp sợ.
Trung Châu.
Đại Càn Hoàng Triều.
Đại Càn Hoàng Chủ sau khi nghe xong báo cáo gửi về từ Đông Hoang liền phát ra một đạo ý chỉ:" Tất cả thám tử rời xa Đại La Thiên Tông một ngàn dặm, lệnh các thế lực phụ thuộc tại Đông Hoang thời điểm này an phận ở trong tông môn của mình".
Khắp nơi bởi vì chuyện này mà gây ra không ít sóng ngầm.
Các thế lực từng gây hấn khi thánh nhân g·ặp n·ạn thì đều sợ đến mất mật, vội vội vàng vàng chuẩn bị lễ vật tiến đến bồi tội.
Đại La Thiên Tông.
Nơi đây không khí vô cùng nhộn nhịp. Khắp nơi đều đang tất bật chuẩn bị để mời các đạo thống đến.
Tại chỗ ở của mình, Mặc Câu Trần cũng không quan tâm mấy chuyện này lắm.
Bây giờ hắn đang tập trung toàn bộ tinh lực của mình tế luyện Vĩnh Hằng Lam Kim Tháp, tuy đây bề ngoài là thánh nhân pháp bảo nhưng bên trong lại là một cái xác rỗng.
Đến thánh nhân cảnh giới là có thể tạo tế luyện thánh nhân binh khí đồng thời cho nó linh trí, lợi hại hơn bình thường rất nhiều lần.
Cả toà tháp phát sáng, Mặc Câu Trần thì là toát mồ hôi khống chế cùng thao tác mọi việc. Hắn bình thường rất ít khi để tâm mấy việc luyện khí như này, vì vậy bây giờ đành mạnh mẽ dùng tu vi tế luyện thánh tháp.
Sau hơn một ngày thì cuối cùng thần linh bên trong tháp cũng đã thành hình. Uy lực cũng theo đó tăng lên, chân chính thành thánh binh truyền lại muôn đời.
Ting~
" Nhận thấy kí chủ vẫn chưa có dấu hiệu xác nhận nhiệm vụ, hệ thống đếm ngược thời gian, nếu hết giờ vẫn không xác nhận sẽ b·ị đ·ánh tụt tu vi". Âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên.
" Bắt đầu đếm ngược, thời hạn là một ngày".
" Nhiệm vụ sẽ lại còn bắt buộc tham gia?". Mặc Câu Trần khẽ vuốt vuốt cằm. " Ta vốn từ tầng đáy mà đi lên, nay có hệ thống mà lại còn phải sợ sao".
Ánh mắt hắn kiên định nghĩ xem khi làm đệ tử thì mình nên như nào trang bức đánh mặt mấy tên tiểu bối ngang bướng.
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân truyền đến.
" Lão Tổ, ta có thể vào bên trong được chứ". Tông chủ Lý Mạn Thanh vẻ mặt vui tươi hớn hở đứng ở bên ngoài hô.
Cửa tự động mở, một cái trung niên người mặc y phục của tông chủ trông vô cùng tiên phong đạo cốt, để người nhìn sẽ cảm thấy hắn khẳng định là chính nhân quân tử. Nhưng Mặc Câu Trần xem hắn trưởng thành nên quá rõ ràng. Gia hoả này không chỉ mê tiền mê rượu mà khi còn trẻ thường xuyên nhìn trộm nữ đồng môn tắm, quả thật vô sỉ tột cùng.
Vừa bước vào phòng tông chủ Lý Mạn Thanh đã không kịp mà chạy lên báo cáo tình hình cho Mặc Câu Trần nghe.
" Ngươi nói là Thanh Vi Tông bị ta một đòn đánh nát phân nửa, tiểu tử Hoàn Địch kia còn tại đương trường hoá thành tro bụi?". Hắn một mặt mộng bức hỏi lại.
" Đúng vậy, ngoại giới hiện nay đang đồn ầm lên đâu, mấy cái đỉnh cấp đạo thống thì đều hết hồn hết vía thông báo sẽ sớm đến đây yết kiến lão tổ đó". Lý Mạn Thanh vui vẻ cẩn thận kể hết tất cả chuyện phát sinh ra.
Mặc Câu Trần nghe vậy thì là vẻ mặt không có chút biểu lộ nào, các người sớm không đến lại đến đúng vào lúc ta bị hệ thống ép trở thành đệ tử, còn nói cái gì yết kiến.
" Mạn Thanh à". Hắn thở dài một hơi nhìn về phía tông chủ đang vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp hoạ rồi nói. " Ta dự định sẽ phong ấn tu vi hoá thân thành một tên đệ tử bình thường để có thể tìm một chút cảm giác đột phá tâm cảnh".
Tông chủ Lý Mạn Thanh đang vô ý thức gật đầu định vỗ mông ngựa khen hay nhưng rồi chợt vẻ mặt cứng lại.
" Lão tổ lại muốn thành đệ tử bình thường, vậy ngài dự định khi nào sẽ thực hiện đây".
" Ngay ngày mai". Mặc Câu Trần chắc như đinh đóng cột nói ra.
" A, nhưng hai ngày nữa khẳng định các chư thế lực sẽ đến yết kiến lão tổ, nếu ngài không hiện thân thì như nào chấn nh·iếp quần hùng". Tông chủ Lý Mạn Thanh vẻ mặt vô cùng phiền não than thở.
" Ta đương nhiên sẽ có chuẩn bị". Vẻ mặt Mặc Câu Trần không chút nào lo lắng mà cười nhẹ phất tay một cái.
Nhất thời trong phòng có một luồng sáng màu lam bắn ra, uy áp thánh nhân cuồn cuộn khiến tông chủ Lý Mạn Thanh suýt nữa thì ngã ngửa.
Vẻ mặt hắn hoảng sợ nhìn về phái ráng màu lam như tinh tú hạ phàm kia.
" Đây chính là thánh tháp đêm hôm qua sao, con mẹ nó Vĩnh Hằng Lam Kim". Lý tông chủ vừa nhìn một cái liền chửi bậy.
Trong nhận thức của hắn, tiên kim không phải là thiên hạ khó cầu sao. Mặc dù lão tổ nhà mình tu vi doạ người nhưng lại là một cái vận khí kém cỏi tu sĩ. Có thể sống đến bây giờ đã là kì tích.
" Lão tổ, mau nói cho ta biết ngươi là lấy cắp ở đâu kiện thánh bảo này, chẳng lẽ chui vào mộ nhà người ta đào nó ra?". Lý Mạn Thanh tông chủ vẻ mặt kh·iếp sợ rồi vô cùng nghi ngờ truy vấn.
Vốn Mặc Câu Trần nhìn thấy tên hậu bối này ngày thường hay than vãn hắn thật là nghèo nên bây giờ đang vô cùng thích ý khoe hoang.
Nhưng vừa nghe tên tiểu tử này lại như thế nói hắn ă·n t·rộm với đào mộ thì liền giận tím mặt vung tay quất vào mông Lý tông chủ.
" Hỗn trướng, lại dám như thế bôi đen lão tổ ta, quất c·hết ngươi". Mặc Câu Trần nghiến răng dùng tay vỗ ra mấy chưởng.
Lý Mạn Thanh tông chủ hét thảm nằm b·ất t·ỉnh nhân sự trên nền đất, khoé mắt âm thầm có lệ nóng chảy ra.
Lúc này Mặc Câu Trần mới khẽ cười, đồ tử đồ tôn chính là nên để lão tổ tới giáo dục thành người.
Bỗng có một âm thanh uy nghiêm vang lên, trong thiên địa như có như không tràn ngập không hiểu rõ áp lực.
" Câu Trần đạo hữu, ngươi thân là thánh nhân lại ỷ mạnh h·iếp yếu không nói đạo lý ra tay hủy diệt Thanh Vi Tông, hành vi như vậy quả thật là ma đầu cách làm". Trên bầu trời cách Đại La Thiên Tông vạn dặm đang có một lão nhân gầy như que củi, tóc bạc trắng cưỡi hạc vừa đi vừa nói vang vọng cả trời đất.
" Vì vậy song thánh chúng ta liền thay trời hành đạo, vì chính nghĩa diệt gian tà đến đây hỏi tội ngươi". Từ phía khác lại có một âm thanh ồm ồm lăng lệ nói đầy sát khí, chỉ thấy đó là một tên lão giả khác toàn thân bọc trong chiến giáp cưỡi một đầu hắc hổ khí thế ngút trời.
Trên trời dưới đất ở khu vực xung quanh họ tràn ngập uy áp kinh khủng, vạn sinh linh ở đó đều thở mạnh cũng không dám. Hiển nhiên đây chính là hai vị thánh cảnh cường giả vô cùng cường đại.
Mặc Câu Trần vốn còn đang định giải thích với tông chủ Lý Mạn Thanh giải pháp của mình thì liền nghe thấy hai âm thanh từ phương xa đang liên tục chụp mũ định tội mình.
" Hừ hai tên lão già mất nết, đúng là thích ra vẻ đạo mạo, ý đồ vô sỉ lại bị các ngươi biến thành vì thiên hạ mà lo nghĩ". Mặc Câu Trần cảm thấy vô cùng phản cảm trong động phủ lớn tiếng nói to vang vọng ra ngoài.
Đá một cái khiến Lý tông chủ đang nằm b·ất t·ỉnh bỗng kêu lên oai oái rồi liền xé rách không gian tiến thẳng đến cách mấy ngàn dặm.
" Dữ Trung Ưu, Dương Bảo hai lão thất phu các ngươi đúng thật là ngụy quân tử số một số hai của Đông Hoang". Hư không chấn động, Mặc Câu Trần giơ chân nhấc tay liền tạo ra vô số cái đại thủ che trời vây kín xung quanh trào phúng nói.
Hai lão giả được gọi là Dữ Trung Ưu cùng Dương Bảo này bỗng bị sự xuất hiện cùng một loạt cái đại thủ khổng lồ của Mặc Câu Trần làm cho giật nảy cả mình.
Chẳng phải ngươi nên vừa đến liền muốn giải thích hay đứng đối chất thật lâu sao? Tại sao lại đột ngột xuất hiện rồi còn tung ra đại chiêu ngay lập tức muốn g·iết người.