Chương 6: Không cẩn thận liền hủy nửa cái Thanh Vi Tông.
Chương 6: Không cẩn thận liền hủy nửa cái Thanh Vi Tông.
Mặc Câu Trần sau khi nghe xong thì đầy đầu đều là dấu chấm hỏi.
Hắn đường đường một cái thánh nhân, đến cả mấy tên thánh chủ hoàng chủ mũi hếch lên trời gặp hắn cũng đều cung kính nịnh nọt chi sắc mà đối đãi.
Cái hệ thống này vậy mà lại đưa ra một cái nhiệm vụ để mình ẩn giấu tu vi trở thành một tên đệ tử bình thường mà lăn lộn sao.
Có thể hay không cho ta hoá thành lão nhân canh tàng thư các hoặc chí ít sẽ là một vị nhìn qua không có gì lạ lão nhân quét rác. Như thế mới thể hiện rõ cái sự cao thâm mạt trắc, đức tính khiêm tốn giản dị của mình.
Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa mà rời đi trong sự cung kính của đám chưởng môn Lý Mạn Thanh.
Phong chủ Nam Cung Uyển Đình thì là biểu lộ quyến luyến không muốn rời xa tiễn hắn về tận cái động phủ của mình.
" Tiểu Đình Đình, dù sao đã đến chỗ ở của ta, ngươi có muốn vào ngồi một chút sao". Mặc Câu Trần bình thường cũng không phải người hiếu khách, nhưng hôm nay dù sao cũng đang vui vì vậy thuận miệng mời một chút.
" A, ta cũng có rất nhiều nhiệm vụ được giao cần phải giải quyết, lão tổ vẫn nên vào nghỉ ngơi thật tốt, Uyển Đình xin cáo lui". Nam Cung Uyển Đình cúi thấp đầu khe khẽ nói rồi không kịp đợi mà chạy như bay rời đi.
" Quái lạ, tại sao hôm nay nha đầu này lại có vẻ hơi khác thường, nếu như không nhầm thì ta thấy mặt nàng còn hơi ửng đỏ". Mặc Câu Trần nhìn bóng lưng rời đi xa của nàng mà thầm nghi hoặc.
Hoa Linh Phong.
Nam Cung Uyển Đình vừa trở về đến nơi ở của mình thì ngay lập tức đuổi hết đám đệ tử đang ở đây ra ngoài rồi đóng chặt cửa.
Nàng lăn lộn trên giường giống như một cái tiểu nữ hài, đầu vùi chặt trong gối.
" Oa, lão tổ lại muốn mời ta vào nhà, cô nam quả nữ ở chung liệu có hay không phát sinh cái gì, dù sao lão tổ đột nhiên trẻ lại khó tránh khỏi dương khí trào dâng a, dù ta thật sự yêu thích lão tổ nhưng không muốn quá nhanh a". Nam Cung Uyển Đình mặt ửng đỏ vùi trong gối e thẹn nói ra.
Nếu để cho Mặc Câu Trần biết nàng lại có thể não bổ ra mấy cái ý nghĩ kì quái không đứng đắn như vậy thì không biết hắn phải làm sao để rửa sạch oan ức. Đây cũng quá là thích phóng đại mọi chuyện lên đi.
" Ta thật sự chỉ muốn mời ngươi uống trà"
Đại La Thiên Tông về đêm.
Mặc Câu Trần ở trên đỉnh núi của mình, vẫn là cái tảng đá quen thuộc dùng để vừa ngắm trăng vừa ngồi uống rượu giải sầu.
" Ta rời khỏi Địa Cầu đã hơn sáu ngàn năm rồi, mọi kí ức khi xưa nay đã phai nhạt nhiều, chỉ còn hình ảnh của cha mẹ là vẫn luôn in sâu trong tâm". Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, ngắm vầng hạo nguyệt treo cao kia, có đôi khi ánh mắt lại bắn ra thần quang nhìn ra xa vũ trụ tối tăm.
Có đôi khi nhớ lại kỉ niệm ngày xưa là một thú vui khó kiếm được của hắn. Nhớ về những lần đi học về được mẹ nấu cho đồ ăn ngon, bố thì quở trách tại sao lại lang thang về muộn, chơi điện tử cùng đám bạn. Khi đến thế giới này mặc dù rất khó khăn nhưng vẫn có nhiều kí ức đẹp, thi đấu tông môn được xếp hạng cao rồi bái sư, cùng đồng môn kề vai chiến đấu, yêu trộm sư tỉ, đột phá tu vi.
Từng cái kí ức vui vẻ cứ thế trôi qua trong dòng suy nghĩ. Nâng lên bát rượu một hơi uống sạch hắn có vẻ hơi tụt hứng, rượu đã hết.
" Haizz, nếu biết hôm nay sẽ uống nhiều vậy thì đã lấy thêm của Lý tiểu tử vài bình rượu rồi". Mặc Câu Trần hối hận không thôi gặm nốt thịt gà.
Lúc này tông chủ Lý Mạn Thanh thì ngồi trong thư phòng cẩn thận từng li từng tí đem một bình rượu được bịt kín cùng tầng tầng cấm chế bên trên mở ra, một mùi hương say lòng người lan khắp căn phòng.
Hít hà
" Quá thơm rồi, Thanh Thiên Tửu của ta quả thật là đệ nhất thiên hạ, cũng may lão tổ mấy chục năm nay không thể uống rượu nếu không cũng khó mà có dịp vui mang ra uống như vậy". Tông chủ Lý Man Thanh vận công hít sạch toàn bộ mùi hương trong phòng rồi vẻ mặt say mê nói ra.
Nếu như hắn biết hầm ủ rượu của mình vừa mới đây đã bị người trộm hơn phân nửa thì đảm bảo sẽ tức đến ngất đi tại chỗ. Số Thanh Thiên Tửu đó được pha chế từ không biết bao nhiêu loại linh dược thần tài, gần như vét sạch túi của hắn mà làm ra.
" Làm sao ta cứ có cảm giác tiếc hận cùng có thứ gì đó vừa rời khỏi bản thân mình đâu". Tông chủ Lý Mạn Thanh nghi hoặc không yên đi đi lại lại trong phòng, hắn liền ngồi xuống vuốt ve cái bình rượu quý kia thì cảm giác bất an đó mới vơi đi được một ít.
Tại đỉnh núi nhỏ linh khí thưa thớt nằm sâu trong Đại La Thiên Tông, đây cũng chính là chỗ mà Mặc Câu Trần chọn lựa ở lại.
Hắn bản thân đã là thánh nhân, chỗ nhiều linh khí hơn ở trong tông môn cũng không có tác dụng gì mấy, vả lại ở nơi này cũng sẽ ít có người lui đến, người không thích bị quấy rầy như hắn thật sự ưa thích nơi đây.
Trong lúc đang thơ thẩn nằm ngắm trăng thì chợt nhớ ra mình có một cái Vĩnh Hằng Lam Kim bảo tháp,
Trên đời này có những loại thần trân tiên liệu có tính chất cùng công dụng rất thần kì, Mặc Câu Trần thân là thánh nhân sống qua sáu ngàn năm cũng sở hữu một cái gương dùng cửu thiên thần ngọc mài thành.
Loại thần liệu này đặt ở bất cứ đâu đều là thần vật bị người tranh nhau chém g·iết c·ướp đoạt, ngay cả Đại Thánh tu sĩ cũng sẽ không nhịn được mà xuất thủ.
Nhưng có thứ vượt qua cả Cửu Thiên Thần Ngọc, được thế gian ca tụng là tiên liệu vô thượng.
Cửu Đại Tiên Kim.
Thứ vật liệu đến Đại Đế Cổ Hoàng cũng đều muốn đoạt tới tay, mỗi một loại tiên kim đều có thần tính khác nhau, nếu dung hợp rồi tế luyện chúng đến mức tận cùng thì sẽ sinh ra được một kiện tiên khí vô thượng g·iết cả Đế cùng Hoàng.
Toà tháp mà hệ thống đem tặng cho Mặc Câu Trần này toả ra ánh sáng màu lam kim đẹp mắt, nó sáng chói tựa như tinh tú trên trời rơi xuống thế gian, chớp động lam quang như vĩnh hằng bất hủ.
Hiển nhiên đây chính là một kiện thần vật làm từ Vĩnh Hằng Lam Kim.
" Vĩnh Hằng Lam Kim". Mặc Câu Trần ánh mắt khó mà chuyển đi chỗ khác, hai tay vươn ra chạm vào thân tháp tự nói. " Loại tiên liệu trăm ngàn đời đều bất hủ, thế gian khó gặp, thần vật dành riêng cho Đại Đế vậy mà xa xỉ tới mức đúc thành một toà tháp như này".
" Hệ thống đem thứ này cho ta là muốn ta trở thành Đại Đế chân chính sao".
Mặc Câu Trần tự kỉ thầm nghĩ.
Lúc này cả toà tháp chớp động lam quang, từ đỉnh tháp có từng luồng huyền hoàng khí như thác nước đổ xuống chân tháp.
" Đây là". Ánh mắt Mặc Câu Trần từ nghi hoặc rồi chuyển sang chấn kinh vô cùng. " Con mẹ nó mấy cái này rõ ràng chính là Huyền Hoàng Vạn Vật Mẫu Khí".
Huyền là tinh hoa của bầu trời, hoàng là tinh hoa của mặt đất. Huyền Hoàng nhị khí chính là kết tinh tinh túy nhất của trời và đất. Danh xưng thiên địa mẫu khí.
Thế gian đồn đại nó chính là thần liệu vô thượng để tạo ra pháp bảo, huyền hoàng nhị khí muôn ngàn đời khó gặp nay lại giống như một cái thác nước nhỏ liên tục từ đỉnh tháp trút xuống phía bên dưới không ngừng được chân tháp hấp thu luyên hoá.
" Không đúng, trên đỉnh tháp rõ ràng còn một thứ nữa". Thông qua cảm ứng Mặc Câu Trần rõ ràng thấy một cái chuông nhỏ màu vàng treo ở chính giữa tầng cao nhất.
Từ miệng cái chuông không ngừng có huyền hoàng nhị khí đổ xuống rồi tràn xuống những tầng tháp bên dưới.
" Phát tài sao". Mặc Câu Trần vui sướng đến suýt thì ngất đi. " Một cái pháp bảo lại do hai thứ tiên liệu vô thượng tạo thành, đến cả Đại Đế cổ cũng sẽ mắng to ta xa xỉ".
Cái chuông đang không ngừng phun ra huyền hoàng nhị khí kia không ngờ lại chính là do Nguyên Căn Vạn Vật Mẫu Khí áp súc mà thành, kiên cố bất hủ, một sợi khí cơ toát ra từ nó cũng đủ để đánh sập đại sơn.
Hắn phun ra hai giọt máu đỏ tươi tản ra lực lượng cùng đạo tắc hùng hồn khiến hư không nơi đó như bị lún xuống, đây chính là máu từ trong tim của Thánh Nhân bức ra, nó đủ để hủy diệt cả mấy vạn dặm đại địa, đ·ánh c·hết tươi Vương Giả đại thành.
Mặc Câu Trần đưa tay ra búng hai giọt máu vào tháp, một giọt thì chìm sâu vào bên trong cái chuông kia.
Nhất thời cả vật thể bỗng ầm ầm chấn động, cả Đại La Thiên Tông ai cũng đều cảm nhận được một loại sức ép đang đè lên cơ thể.
Ầm
Mặc Câu Trần toàn lực thức tỉnh thánh tháp, nó càng lúc càng biến to ra. Cả một vùng trời nơi đó sáng như ban ngày, trên bầu trời xuấ hiện một toà tháp chín tầng màu lam ẩn hiện trong từng dải huyền hoàng nhị khí.
Boong, boong.
Trên bầu trời có từng tiếng chuông vang vọng, những luồng sóng âm dần dần toả ra tứ phía khiến những kẻ đang ẩn nấp rình mò bên ngoài vài dặm cũng đều đinh tai nhức óc, có kẻ kêu thảm một tiếng rồi cả người bị sóng âm tiếng chuông đánh nát thành mảnh vụn bắn khắp nơi.
Xoẹt.
" A xảy ra chuyện gì?". Tông chủ Lý Mạn Thanh cùng tất cả cao thủ trong Đại La Thiên Tông đều chạy ra ngoài.
Đập vào mắt không ngờ là một cái toà tháp khổng lồ trông như cửu thiên trút xuống từng luồng huyền hoàng khí.
" Trên tháp ghi là Câu Trần Tháp, là pháp bảo của lão tổ sao?". Nhị trưởng lão vận toàn lực nhìn xuyên qua từng luồng huyền hoàng khí giật mình nói ra.
Tất cả mọi người thấy vậy thì đều thở phào một hơi, nếu là của lão tổ vậy liền không sao rồi.
Bỗng thân tháp sáng lên rồi bắn ra một chùm ánh sáng lam sắc bắn về một cái phương hướng nơi xa. Giữa bầu trời đêm hiện ra cảnh tượng kì vĩ khi có một cái đuôi ánh sáng màu lam quang kéo dài ngàn dặm xẹt qua không trung.
Thanh Vi Tông.
Đây là một cái tông môn thường xuyên đối chọi gay gắt với Đại La Thiên Tông để tranh đoạt địa bàn. Ngày La Sát Giáo đến muốn mạnh mẽ đồ thánh bọn hắn đương nhiên cũng muốn chen một tay. Nhưng khi nhìn thấy Mặc Câu Trần mạnh mẽ đánh bay La Sát Phiên tít ra xa thì lão tông chủ cùng đám trưởng lão Thanh Vi Tông ngay lập tức mồ hôi đầy đầu chạy thẳng.
Lúc này tại đây đang có một cuộc họp giữa cao tầng các tông môn ở Đông Thắng Thần Châu.
" Các ngươi nói xem liệu tên thánh nhân kia có thật sự sống ra đời thứ hai hay không đây". Một tên trung niên đảo mắt nhìn người xung quanh rồi hỏi.
" Hừ cũng chưa chắc, theo ta thấy hắn chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu, lúc tuổi già muốn hù doạ người mà thôi". Đối diện vị trung niên kia là một lão giả hai mắt ti hí và nham hiểm cười lạnh nói.
Mọi người trong đại điện gần như tất cả đều có suy đoán như vậy, dù sao thám tử cử đi cũng không thấy tên thánh nhân kia lộ mặt thêm lần nào nữa.
" Ha ha, một lão già sắp c·hết mà thôi, có gì phải sợ chứ, các vị cùng tông ta liên hợp đánh thẳng vào Đại La Thiên Tông để xem chúng có thể lừa được ai nữa". Ngồi trên thủ vị chính là Thanh Vi Tông tông chủ, Hoàn Địch.
Bỗng ngọc giản truyền tin trong tay mọi người ở đây sáng lên rồi truyền ra tin tức.
" Cái gì, hướng về phía này sao?". Mọi người không hẹn mà cùng hoảng hốt kêu to.
Nhưng không đợi họ kịp phản ứng.
Ầm ầm ầm
Một chùm lam quang bắn thẳng vào hộ tông đại trận khiến nó lập tức nát vụn, chùm sáng thế đi không giảm rơi thẳng vào chỗ các vị đại nhân vật đang họp bàn.
Thiên địa yên tĩnh trong chốc lát, một cái cột sáng bắn lên trời cao.
Hôm sau một tin tức truyền ra ngoài gây chấn động tứ phương.
Thánh Nhân tức giận một chỉ điểm ra đánh tan nửa cái Thanh Vi Tông.
Tông chủ nơi đó tại chỗ b·ị đ·ánh thành tro bụi.