Chương 8: Hái Thuốc
Rừng Duyên Thảo về đêm tựa hồ cũng không đến mức tối mịt.
Thảm cỏ dạ quang dưới chân, những tán lá màu cam ngọt ngào mà ngả xuống, đan xen sắc xanh và cam cho một khung cảnh mờ ảo.
Đôi lúc còn thấy một phần cỏ dạ quang màu vàng.
Có ánh sáng của ngọn lửa Thanh Hoàng từ một khoản rất xa Bạch Hồ, nhưng nhờ vào đêm tối vẫn thấy được.
Tốt nhất là đi trước trời sáng. Sẽ khó tìm ra nguồn lửa hơn.
.
.
.
"Mau mau ! Đưa binh sĩ b·ị t·hương đến đây !"
"Vũ Hạ Nhi, chuẩn bị đi hái thêm thuốc ! Không đủ dùng rồi !"
"C·hết tiệt ! Triều đình sao chưa gửi tiếp tế nữa!?"
Duyên Thảo Y Quán nằm tại rìa rừng sát Thái Mộc Thành, ngay cạnh thật sự đã quá tải. Từng tốp từng tốp thương binh đang được trải một lớp vải rồi nằm trên đất.
Quỷ thi quá nhiều. Các binh sĩ bảo vệ thành trì ngày đêm cũng không xuể. Thương vong quả thật không tránh khỏi. Càng thêm phiền phức là binh lính t·ử t·rận nếu không được xử lý đúng cách sẽ lại hóa thành quỷ thi.
Lúc này đây y quán vừa là nơi chữa trị cho binh sĩ còn sống, vừa là nơi xử lý xác binh sĩ. Gần như ngọn lửa Thanh Hoàng không bao giờ ngừng cháy ở đây.
Vũ Hạ Nhi, là một nữ tử mồ côi từ bé, được y sư nhặt về nuôi nấng. Nàng trưởng thành càng ngày càng xinh đẹp, đối với binh sĩ nơi đây như là tiên tử cứu rỗi những binh sĩ trọng thương.
"Có binh sĩ nào giúp Vũ Hạ Nhi đi hái thuốc được không ?" - Y sư to tiếng hô lên hỏi quanh.
Thông thường các binh sĩ thậm chí còn tranh nhau giúp nàng. Nhưng lúc này đây thực sự là không ai có khả năng rồi. Những người không b·ị t·hương quá nặng đều đang phải gác thành, còn lại đều b·ị t·hương từ nặng tới nhẹ, lo thân mình còn không xong.
"Tô Hề lão sư, lúc này thật sự không có binh lính nào hỗ trợ được rồi, hay là ta cứ chờ tiếp tế triều đình đi ?"
"Chờ tới bao giờ !? Trễ mấy ngày nay rồi, dược thảo không còn đủ ! Hết tối nay là hết thuốc, hết nguyên liệu làm Thanh Hoàng hỏa, đến tối mai quỷ thi mà xuất hiện thì phải bỏ y quán này vào thành thôi, ta chấp nhận thì binh sĩ các ngươi cũng không dời đi kịp !"
Rừng Duyên Thảo có rất nhiều cây cỏ có tác dụng làm thuốc. Đặc biệt là có cả nguyên liệu làm Thanh Hoàng hỏa.
Xem như không kịp ứng phó với quỷ thi, thì Thanh Hoàng Hỏa cũng xua đuổi tà ma, thậm chí là làm quỷ thi e sợ. Đến tối quỷ thi hung hăng đến nếu có đuốc đốt khắp Y quán, xem như cũng có thể tránh được một đợt t·ấn c·ông. Bởi việc này mà Tô Hề cực kỳ cấp bách cần người giúp Vũ Hạ Nhi hái thuốc. Chính Tô Hề lúc này đang phải điều trị cho quá nhiều bệnh nhân.
Binh sĩ nói chuyện với Tô Hề cũng rất hiểu rõ sự tình. Nhưng thực sự lúc này không ai giúp được. Chính hắn cũng b·ị t·hương một bên chân, di chuyển vô cùng hạn chế.
Đến sáng hái thuốc tuy là sẽ đỡ nguy hiểm hơn bây giờ. Nhưng không phải là hoàn toàn hết. Ngoài rừng sẽ ít quỷ thi, nhưng Rừng Duyên Thảo vốn rậm rạp, dưới bóng cây vẫn sẽ có nhiều quỷ thi còn hoạt động.
"C·hết tiệt ! Tới sáng các ngươi tìm cách tìm người giúp Vũ Hạ Nhi đi hái thuốc đi ! Nếu không ta sẽ vào thành ! Ở đây tuyệt đối không an toàn cho bất cứ ai !"
Tô Hề cắn răng tức giận mà quát, trong khi tay vẫn đang băng bó cho một binh sĩ. Chính lão cũng không muốn phải bỏ binh sĩ ở đây, lương tâm không cho phép.
Nhưng Vũ Hạ Nhi một mình vào rừng thì quá nguy hiểm.
Bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Vũ Hạ Nhi đang vỗ vỗ bàn tay để gây chú ý.
Nàng bị câm từ nhỏ. Tuy vẫn nghe hiểu, nhưng chỉ có thể dùng cách này để gây chú ý.
Tô Hề quay sang nhìn Vũ Hạ Nhi, nàng bắt đầu dùng tay làm dấu. Đây là ngôn ngữ dùng cho người câm. Tuy không quá rộng rãi nhưng là một cuốn sách dễ dàng tìm được ở thư quán. Tô Hề hiển nhiên đã học thuộc cách giao tiếp bằng nó.
Vũ Hạ Nhi đang làm dấu rằng để nàng tự đi không sao, không thể bỏ mặc binh sĩ. Đường rừng vốn đã quen thuộc, sẽ không cần đi sâu vào trong.
Tô Hề lau mồ hôi trên trán, cắn răng không cam lòng để Vũ Hạ Nhi đi một mình, khó chịu mà quát binh lính.
"Mang đuốc Thanh Hỏa ra đây ! Giữ đủ cho tới sáng, còn lại đưa Vũ Hạ Nhi !"
Chỉ còn cách để nàng cầm đuốc Thanh Hỏa phòng thân. Có gặp quỷ thi trên đường thì cũng có thể bỏ chạy.
"Có chuyện gì lập tức bỏ chạy, mạng của con là quan trọng nhất! Con mà dám bỏ mạng trong rừng, ta cũng không sống nổi đâu! Rõ chưa ? Tuyệt đối không được hồ đồ nghĩ tới việc vì mọi người liều mạng."
Vũ Hạ Nhi gật gật đầu nhận đuốc, vội vã đi chuẩn bị để vào rừng.
Mang một rổ đựng sau lưng, giắt theo đuốc bên hông mà vội vã đi vào rừng.
Trời đã tờ mờ sáng.
.
.
.
*Đing*
『Xác định thấy hảo hữu chuyển sinh của ký chủ, có muốn mở chat riêng?』
Nàng muốn hái thật nhiều và thật nhanh.Ưu tiên cao nhất là cỏ Thanh Hoàng để làm đuốc, sau đó là các loại thảo dược làm thuốc cầm máu.
Thảo dược vẫn còn đủ cho vài ngày. Nhưng cỏ Thanh Hoàng thì hết sạch rồi.
Vấn đề có chút nan giải của cỏ Thanh Hoàng lại là khó tìm chúng vào ban ngày. Ban đêm cỏ Thanh Hoàng sẽ dạ quang một màu vàng giữa bãi cỏ khác màu, rất dễ kiếm. Nhưng vào ban ngày thì chúng không khác gì cỏ Thanh Dạ. Chỉ có thể nhìn kỹ từng cây để tìm điểm khác biệt.
Loài cỏ này phát triển nhanh, nhưng lại khó nuôi trồng. Nên chỉ có thể đi hái tại những nơi như rừng Duyên Thảo.
Trời chưa kịp sáng, ít ra Vũ Hạ Nhi sẽ kịp tìm thấy một hai bãi cỏ Thanh Hoàng. Đến khi trời sáng tiến độ sẽ chậm lại.
Rìa rừng hầu hết đã hái hết suốt những ngày qua thủ thành khỏi quỷ thi. Nên giờ muốn tìm lại phải vào sâu hơn. Quả thực nguy hiểm.
Trước thường sẽ có một số người lính đi chung giúp nàng hái cũng như canh chừng. Điều kiện bình thường mang theo vài cây đuốc rồi chạy khỏi quỷ thi cũng rất dễ dàng.
Nhưng một mình trong rừng, trong lúc hái không để ý xung quanh sẽ vô cùng nguy hiểm..
Nhất là khi gần đây có một vài con quỷ thi hung hăng lại rất mạnh. Lý do mà nhiều binh sĩ b·ị t·hương hơn hẳn trước đây.
Vũ Hạ Nhi vội vàng mà tìm được vài bãi cỏ, vừa hái vừa chú tâm nhìn xung quanh. Thảm cỏ dạ quang phần nào giúp nàng nhìn xung quanh. Tay liên tục hái cỏ mà tập trung cao độ.