Chương 9: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất Tri.
『Xác định thấy hảo hữu chuyển sinh của ký chủ, có muốn mở chat?』
"Có."
.
.
.
Trời sáng.
Bạch Hồ vẫn đang trong rừng. Thân xác này không có thân pháp, di chuyển quả thực chậm.
Chưa kể vẫn biết đói. Nhưng cây trái trong rừng hái ăn lại không thể giảm bớt đi cảm giác đó chút nào.
Có lẽ vì là Bán Thi nên chỉ có thịt mới làm dịu được cơn đói.
Trước thời hạn 1 năm, cơ thể vẫn sẽ có nhiều chức năng như con người.
Tự kiểm tra sức lực của bản thân, thì Bạch Hồ dù là Phàm Thể vẫn có sức chiến đấu ở mức ổn. Dù không mang vác nặng được bằng khi còn sống, nhưng linh hoạt và sức chiến đấu vẫn có.
Đối đầu một một với quỷ thi không phải là không thể.
Cơ mà quỷ thi chả mấy thi chỉ có một con.
Bạch Hồ chưa dự định tu luyện ngay. Ở trong rừng Duyên Thảo quá nguy hiểm. Nếu đang đột phá mà bị quỷ thi quấy rầy thì vô cùng phiền phức.
Tốt nhất là tìm đến một nơi nào đó an toàn đã.
Hắn vẫn chưa quyết định được mình sẽ tu luyện công pháp gì. Những thứ hắn tu luyện trước kia đều cần linh căn, thể chất, hay điều kiện nhất định.
Thể xác này hiện tại lại chỉ là phàm căn, phàm thể, thậm chí là không hoàn toàn là người.
Ma tu có khi còn phù hợp hơn. Nhưng với thể xác này ma tu thì không chắc chắn được sẽ có chuyện xấu gì sẽ xảy ra. Quá nguy hiểm.
Trước hết phải đột phá đã.
Không biết nơi đây tu luyện chia thành các cấp bậc gì. Nhưng kiếp trước các bậc tu luyện ở nhân giới là Sơ Trúc - Thanh Trúc - Thiên Thanh - Tử Quang - Bán Tiên.
Sơ Trúc là khoản thời gian tu luyện gốc cho thật vững.
Thanh Trúc là khoản thời gian tu luyện mạnh mẽ nhất. Có thể phát triển cực nhanh, cực cường hãng. Bạch Hồ từng nghĩ và đưa ra lý luận về việc chia Thanh Trúc ra nhiều cảnh giới nhỏ hơn. Vì chênh lệch sức mạnh của những người cùng bậc Thanh Trúc là rất nhiều.
Hai bậc tu luyện này được thể hiện bởi luồng khí tức màu xanh lục tỏa ra quanh cơ thể. Với Sơ Trúc yếu ớt hơn hẳn Thanh Trúc.
Kiếp trước tu tiên giả chia cấp bậc bằng "màu" nên gây ra việc các bậc không được chia quá rõ ràng.
Họ chỉ nhận biết rằng mình đã đột phá lên bậc mới thông qua màu sắc. Như khi khí tức xanh lục hóa thiên thanh, là đột phá đến cảnh giới mới.
Thiên Thanh là giai đoạn tu tiên giả dựng nên Vệ Hồn Cảnh cho chính mình. Có thể gọi nó như là một tiểu thế giới trong nội tâm.
Tùy người mà Vệ Hồn Cảnh sẽ to nhỏ khác nhau. Thiên Thanh là giai đoạn tốt nhất để học và tu luyện công pháp. Nhiều công pháp phù hợp để tu luyện nhất trong giai đoạn này.
Sau khi đột phá đến Tử Quang, thì chính là giai đoạn Thiên Đạo nhận thức ngươi muốn thành tiên.
Tu tiên là nghịch thiên. Thiên Đạo kiếp trước sẽ đánh Tử Quang Lôi Kiếp vào người đạt thành. Mang lên người họ Tử Quang Ấn Ký. Sau 100 năm nếu không đột phá sẽ c·hết bởi Ấn Ký.
Đây là khoản thời gian chạy nước rút.
Nên thường người tu luyện sẽ tu luyện Sơ Trúc - Thanh Trúc cho thực vững, đến cực hạn. Sau đó đến Thiên Thanh tu luyện đủ loại công pháp để mình cường hãn. Sau đó đạt đến Tử Quang thì chạy đua với thời gian để đến được Bán Tiên.
Đạt được Bán Tiên thì ở nhân giới là một tồn tại vô địch. Cũng đã thoát khỏi sự kiềm hãm của tuổi thọ. Nhưng để chân chính thành Tiên thì lại có nhiều điểm đặc thù.
Tạm thời bây giờ, chưa cần nghĩ tới.
Bạch Hồ cần phải đột phá Sơ Trúc trước đã.
Linh khí của Rừng Duyên Thảo dù rất dồi dào, những cũng phải tốn khoản một ngày một đêm để nhập đạo.
Với ngộ tính của Bạch Hồ, nếu gấp rút tu luyện không màng căn cơ thì cũng phải nửa ngày.
Bạch Hồ nhìn lên một bãi nước trên mặt đất, mơ hồ nhìn ra dáng vẻ của mình.
Vẻ ngoài cũng không quá tệ.
Không biết có phải do đoạt xá hay không, nhưng gương mặt thân xác này tám chín phần giống hắn kiếp trước. Có chăng là da mặt trắng bệch và thiếu sức sống hơn hẳn.
Trông hắn một nửa có phần giống quỷ thi, nhưng nửa vẫn giống con người. Cơ thể không thối rữa, nhưng quần áo rách rưới, da dẻ xanh xao trắng bệch.
Không biết nếu ai đó thấy, sẽ nghĩ mình là người hay quỷ thi nhỉ ?
.
.
.
Vũ Hạ Nhi ngồi trên thảm cỏ, nghỉ ngơi một chút.
Trời đã sáng. Khoản thời gian nguy hiểm nhất tạm thời đã qua.
Nàng đang ở vị trí rìa rừng, không quá nguy hiểm.
Mệt mỏi mà lau mồ hồi nghỉ một chút. Chân cũng đã rã rời. Vài tiếng nữa là tới trưa.
Vũ Hạ Nhi bị câm. Nhưng nàng nghe hiểu, đọc hiểu rất tốt. Từ bé Tô Hề lão sư đã dạy nàng rất nhiều.
Mỗi lúc nghỉ ngơi như thế này, nàng lại đọc trong đầu những bài thơ xem được trong sách.
Phần nào giúp nàng quên đi mệt mỏi, giữ tâm trí không bị nỗi sợ lấn áp trong khoản thời gian tồi tệ này.
Ngày nàng mất mẹ mất cha. Chính cha mẹ nàng hóa thành quỷ thi, thiếu chút nữa là ăn tươi nuốt sống nàng.
Nỗi sợ lúc ấy khiến nàng không còn phát ra thêm một âm thanh nào nữa.
Nàng cũng vô cùng sợ quỷ thi.
Nhưng thời điểm bây giờ, có sợ cũng phải cố gắng vượt qua. Khi mà khắp nơi đều là quỷ thi thì sợ tới cứng đờ là nguy hiểm nhất.
Con người còn sống lúc này đã ít đi hẳn so với trước đây. Không có thêm hài nhi nào, hầu hết đều chỉ còn người trưởng thành.
Vũ Hạ Nhi ngâm nga trong lòng những bài thơ nàng đọc được một khoản thời gian trước. Trí nhớ nàng rất tốt, tựa hồ sách đã đọc đều được ghi trong tâm trí .
Gần đây y quán luôn bận rộn. Nhưng trước đây đôi lúc vẫn có được chút thời gian rảnh rỗi.
Vũ Hạ Nhi rất ít giao tiếp với người ngoài. Nên thư quán quả thật là thiên đường. Vô vàn sách có thể đọc. Cứ vậy mà chìm vào trong thế giới của riêng mình.
Hiện tượng kì lạ khiến không hài tử nào có thể được sinh ra đã xảy ra được một thời gian.
Số lượng quỷ thi hai mươi năm qua ngày một tăng, và những năm gần đây lại xảy ra hiện tượng không hài tử nào có thể được sinh ra.
Nguồn gốc của chúng không rõ ràng, có nhiều người đồn rằng triều đình vẫn đang săn đuổi ma tu cường giả gây ra t·hảm h·ọa này. Nhưng tu tiên giả liên hệ với triều đình cũng không xử lý được.
Công việc những năm gần đây vì vậy mà nhiều vô cùng. Năm đầu là náo loạn nhất. Nhiều nhà không sinh được con tìm tới y quán, có nhà đau khổ, có nhà còn đổ lỗi cho y quán.
Những năm sau thì triều đình liên tục huấn luyện và phái đi các đoàn diệt quỷ thi. Ban đầu trấn áp được số lượng quỷ thi. Nhưng n·gười c·hết hằng ngày đều có. Số lượng cứ vậy nhân lên.
Nếu không có các vị tu tiên giả ngày đêm săn diệt, chắc đất nước đã sớm diệt vong.
Thái Mộc Thành cũng đang chờ tiếp tế dược thảo và vật liệu, cũng như chờ một vị tu tiên giả đến hỗ trợ.
Nhưng cả thành đều đang lo lắng. Đáng lẽ nơi này nên có tu tiên giả đến bảo hộ từ rất sớm. Nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có người lẫn tiếp tế.
Cứ thế này thêm vài ngày nữa, Thái Mộc Thành tuyệt đối không trụ nổi.
Vị trí của Thái Mộc Thành khá trọng yếu, vì đây là nơi xung quanh có nhiều tài nguyên quan trọng cho triều đình. Điển hình là cỏ Thanh Hoàng làm đuốc, thảo dược trị thương. Đi qua cánh rừng Duyên Thảo còn có núi Thái Mộc với nhiều quặng khoáng đặc thù quan trọng. Không thể nào triều đình lại bỏ đi để quỷ thi phá hủy nguồn cung cỏ Thanh Hoàng được.
Vũ Hạ Nhi tiếp tục đi hái cỏ và thảo dược. Trong lòng ngâm thơ mà hái vật. Vị trí này gần y quán, lại vào trời sáng, cơ bản là an toàn.
Nàng vẫn không ngừng nhìn xung quanh mỗi khi hái, nhưng không cần thiết phải căng thẳng bản thân vào lúc này.
Cứ vậy mà bàn tay liên tục làm việc. Với đà này tới trưa chắc là kiếm đủ vật liệu cho ngày hôm nay.
Dược thảo đã gần đủ, hái thêm chút nữa là đủ. Sau đó phải vào sâu hơn kiếm cỏ thì sẽ chú tâm hơn.
Lúc này sẽ khó tìm cỏ hơn. Nhất định sẽ tốn thời gian hơn.
Nàng bắt đầu đeo lại rổ thuốc đã đầy hơn nửa. Chuẩn bị đi tìm cỏ.
"Kim tịch hà tịch hề?
Khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?
Đắc dữ vương tử đồng chu.
Mông tu bị hảo hề,
Bất tý cấu sỉ.
Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,
Đắc tri vương tử..."
Bài thơ được nàng ngâm nga trong đầu.
Một bài thơ tình.
Vũ Hạ Nhi không rõ ái tình là gì, với một cô gái sống trong đại nạn này thì tình yêu là thứ xa xỉ. Nàng chỉ biết đây là một bài thơ hay.
Thời kỳ này không phải là lúc cho nữ nhi yếu lòng.
Và không hiểu sao bài thơ này lại làm nàng ghi nhớ rõ ràng nhất.
Tựa hồ không cần học đã thuộc. Nghe câu đầu đã biết câu sau là gì.
"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi..."
《 Núi có cây, cây thì có cành 》
Câu cuối là...
"Tâm duyệt quân hề quân bất tri." Bạch Hồ tiếp lời.
《 Lòng có chàng, chàng lại chẳng hay.》
Vũ Hạ Nhi giật mình. quay sang nhìn thấy bóng nam nhân vừa nối tiếp lời nàng nghĩ trong đầu.
Bạch Hồ mỉm cười. Nhìn bóng dáng người thương.
Những lọn tóc có chút rối bời đang rơi lên gương mặt như từ trong tranh kia. Dẫu đã được búi lên nhưng các lọn tóc đang đung đưa theo gió thổi.
Gương mặt Vũ Hạ Nhi ngơ ngác nhìn hắn. Trong lòng nàng vừa cảm thấy quen, nhưng lại như chưa từng gặp.
Vừa cảm thấy từ thơ, nay lại thấy từ người.
"Nàng vẫn nhớ bài thơ đấy sao?"