Chương 3: Vọng Hương Đài
Bạch Hồ bước đi theo Nam Nữ.
Nơi này quả thật dị thường. Không biết phải do hiện tại hắn chỉ là một linh hồn, hay đây là đặc thù của nơi này, mà mọi thứ đều rất mơ hồ.
Như một giấc mơ, một ý niệm "đi" thì vài bước chân là đến nơi cần đến. Khung cảnh xung quanh thì lúc ẩn lúc hiện. Lúc không nghĩ tới nó thì cơ hồ xung quanh nó không tồn tại. Khi có ý nhìn thì cảnh vật lại hiện ra.
Nhưng quả thật cảm giác bây giờ thực không giống như mình là người sống.
Đôi lúc nhìn thì Bạch Hồ thấy một cánh đồng hoa đỏ rực. Rồi thấy một con sông sông với dòng nước di chuyển một cách kỳ quặt. Không xuôi mà không ngược, mỗi lần nhìn lại thấy chiều chảy của chúng khác nhau.
Mà Bạch Hồ như thể đi trên một lớp kính ngăn cách hắn và các phong cảnh xung quanh.
Mơ hồ theo các bước đi mà hai người đã tới một địa điểm mới.
『Địa danh mới: Tư Hương Lĩnh』
Bạch Hồ vận dụng hệ thống để xem thêm thông tin về nơi này.
『Ghi chú: Nơi n·gười c·hết gặp lại người thân một lần nữa. Nhìn lại chốn nhân gian. 』
Là Vọng Hương Đài à.
Nam Nữ nhẹ bước trước, dưới chân hóa thành nhiều đám mây mà nhấc hai người lên. Phiêu du kỳ thực như tiên tử.
"Đường nơi đây rất khó đi. Đến gặp Mạnh Bà còn một khoản. Không biết ngươi có hứng thú ghé Vọng Hương Đài, ngoái lại một lần nữa nhân gian không?"
"..."
Bạch Hồ im lặng một lúc. Hắn cũng không còn ai gọi là đạo hữu tồn tại trên đời. Những người hắn biết hoặc đều đã mất rất lâu. Chắc đã đầu thai chuyển kiếp đến không nhận ra, hoặc không thân tới mức khiến hắn muốn xem họ như thế nào.
Nam Nữ nhìn Bạch Hồ im lặng. Như hiểu gì đó mà nói tiếp.
"Không nhất thiết phải là người còn sống. Vọng Hương Đài cũng có thể thấy được kiếp này người thân mà ngươi muốn gặp đang ra sao."
Bạch Hồ gật đầu.
"Nếu vậy thì cho ta xem thử một chuyến."
- Vọng Hương Đài -
"Tuyệt đối không nói tên người sống tại Vọng Hương Đài. Đây là luật của nơi đây." Nam Nữ nhắc nhở.
Bạch Hồ bước chân lên. Cơ hồ vừa đặt chân đến Vọng Hương Đài, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Hàng triệu, hàng tỷ bóng ma hiện ra bao phủ hắn. Hắn như chỉ là một hạt cát giữa sa mạc những người đứng tại Vọng Hương Đài.
Tương tự như khi ở Điện Diêm Vương, khái niệm khoảng cách và không gian lại một lần nữa biến dị.
Nhìn sang hai phía đều thấy người đầy tới tận đường chân trời, xa ngút ngàng cũng không thấy điểm dừng.
Tiếng khóc thương inh ỏi làm điếc cả đôi tai. Dẫu có dùng tay che lại cũng không ngăn cản nổi âm thanh ấy.
Nó ồn. Lại mãi không dứt. Không có cách nào làm nó dứt. Chẳng lẽ lại quát tháo cả tỷ vong hồn im lặng ? Âm thanh cố cất ra cũng ngay lập tức bị đống âm thanh kia lấn át.
Khúc bi ai của vạn tỷ sinh linh.
Nam Nữ truyền âm đến Bạch Hồ. lời của y dịu đi mọi âm thanh trong khoảnh khắc nó cất ra.
"Bình tĩnh lại. Chỉ cần ngươi niệm trong tâm rằng ta không nghe, ngươi sẽ không phải nghe gì cả."
Bạch Hồ nhắm mắt lại. Giữa vô vàn tiếng ồn điếc đặc đôi tai, hắn tựa hồ phong ấn các giác quan của mình.
Ngừng thở. ngừng nhìn, ngừng nghe, ngừng nếm, ngừng cảm nhận vạn vật xung quanh.
Sau thoáng chốc. tai hắn không còn nghe thấy những tiếng ồn đó nữa.
Mọi thứ trở nên im ắng đến lạ thường.
Vô số hồn ma ban nãy còn kín ngập Vọng Hương Đài cũng không còn thấy đâu nữa.
"Âm Phủ dựng nên bởi nhận thức. Ngươi có thể nghe mỗi thứ ngươi muốn nghe, cảm nhận được thứ ngươi muốn cảm nhận. Như cảnh vật xung quanh, nhìn thấy thứ ngươi muốn nhìn."
"Niệm được những điều này, Âm Phủ không đáng sợ đến thế đâu." Nam Nữ khúc khích cười.
Dáng điệu người thương của Bạch Hồ cười khúc khích bên cạnh. Dù không phải người thật cũng làm hắn dịu đi phần nào.
"Bây giờ từ Vọng Hương Đài, ngươi nhìn đi hướng nào cũng được. Niệm trong lòng người ngươi muốn gặp, ngươi sẽ thấy họ tại kiếp này. Chỉ ghi nhớ dù có bất cứ điều gì xảy ra. Tuyệt đối không được rời khỏi Vọng Hương Đài."
Bạch Hồ im lặng nhìn ra xa xăm.
Không gian trắng xóa lại bắt đầu dựng nên cảnh vật.
Người hắn muốn nhìn thấy đầu tiên. Vẫn là bóng người đầu tiên mà Bạch Hồ thấy khi tiến vào Âm Phủ.
Dáng vẻ trông có phần trẻ hơn, nhưng cũng không khác là bao. Nàng đang làm tại một y quán. Băng bó cho một binh sĩ b·ị t·hương.
Nam Nữ đứng cạnh, xem lén những gì Bạch Hồ đang thấy.
"Quả thật là mỹ nhân a, chả trách từ lúc bước vào Âm Phủ ngươi đã đem ta biến thành bộ dạng này. Thôi cũng không phàn nàn được, hiếm lắm mới được hóa thành một mỹ nhân bậc này nha!"
Nam Nữ lấy tay che miệng khúc khích cười.
Bạch Hồ cũng không để ý, hắn vẫn mãi ngắm nhìn bóng hình kia.
"Ta có thể đầu thai tại thế giới của nàng không?"
Nam Nữ nhìn chằm chằm vào thế giới mà Bạch Hồ đang nhìn thấy.
"Có thể. Chỉ là có chút phiền toái."
Bạch Hồ quay sang nhìn.
"Phiền toái như thế nào?"
Nam Nữ thở dài. Phẩy dải lụa bồng bên kia biến khung cảnh Bạch Hồ đang thấy mở rộng ra.
Y quán của người con gái kia đang có vô số binh sĩ b·ị t·hương nặng. Một số người có lẽ vài giờ nữa sẽ đứng ở Vọng Hương Đài này ngay thôi.
"Theo số mệnh thì nàng ta cũng sẽ nhập giới tu tiên sớm thôi. Nhưng thế giới của nàng ta đang có Dị Tượng Cấm Sinh."
Dị Tượng Cấm Sinh ?
Không chờ Bạch Hồ hỏi, Nam Nữ đã nói tiếp.
"Đó là một trong những dấu hiệu của mạt thế. Tỉ lệ sinh linh tiến nhập vào thế giới dần bằng không. Không có sinh mệnh mới được tạo ra ở thế giới đó. Sinh linh chỉ có thể đổ về Luân Hồi.
Thế nên dẫu ngươi muốn đầu thai đến thế giới đó, thì cũng không được. Trẻ sơ sinh vừa đẻ ra sẽ c·hết non ngay tức khắc. Mà như ngươi thấy đấy. Chiến tranh lại còn đang xảy ra. Sinh mệnh trở về với Luân Hồi lại ngày càng gia tăng."
Nam Nữ trông có vẻ u buồn. Bạch Hồ cũng trầm xuống rất nhiều. Vậy là nàng lại phải chịu thêm một kiếp khổ.
"Thế giới này sớm muộn gì cũng kết thúc. Tốt nhất chỉ có chờ nàng ta về với Luân Hồi, có chăng hai người có thể gặp nhau tại kiếp sau nữa."
Sau một khoản thời gian dài im lặng. Bạch Hồ như đang dằn vặt bản thân.
Bạch Hồ nhìn Nam Nữ.
"Có cách nào cho nàng đầu thai cùng thế giới với ta không?"
Nam Nữ im lặng một chút.
"Có."
Đầu Thai Mạt Thế
『...』
"Nhưng cũng không dễ làm. Không phải ai cũng có thể lựa thế giới mà mình đầu thai. Nàng phải là một khách quý."
Khách quý.
Đây là cách Bạch Hồ được gọi suốt thời gian ở Âm Phủ. Nhờ vào có được Thần Thông Hệ Thống.
"Khách quý ngoài việc có thần thông như ngươi cũng có rất nhiều cách, chẳng hạn như là một người đạt được công đức vô biên. Một vị phật sống, một người cứu được vô số chúng sinh."
Nam Nữ vỗ vai Bạch Hồ.
"Dù kiếp này làm một y sư, nhưng đáng tiếc nếu trở thành khách quý dễ vậy thì Âm Phủ đã có rất nhiều người."
Bạch Hồ im lặng một hồi.
"Có cách nào giúp nàng trở thành khách quý không?"
Nam Nữ nhìn Bạch Hồ. Cười nhẹ.
"Hầy.... Dù ngươi là khách quý, cũng quá làm khó ta đi nha."
"Có, nhưng cái giá phải trả cũng không rẻ."
"Nói ta biết đi."
.
.
.
Sau một hồi giải thích cách thức, Bạch Hồ vẫn giữ được nét điềm đạm.
Tóm tắt lại thì Âm Phủ cũng không muốn một Mạt Thế xảy ra. Nhưng thường cũng không có cách nào.
Chuyển Luân Vương cực ghét mấy cái mạt thế như này. Làm công việc của ngài nhiều lên không ít.
Đáng ra sẽ có một người từ Âm Phủ tiến vào thế giới này, tìm hiểu rõ ngọn nguồn của Dị Tượng Cấm Sinh.
Nhưng chức trách đó có thể tạm giao cho Bạch Hồ. Dưới tư cách của một quan viên Âm Phủ mà vào đó.
Nếu giải quyết được mạt thế. Có thể Chuyển Luân Vương sẽ ban ân cho phép nàng ta đầu thai cùng nơi với Bạch Hồ.
"Nói là vậy. Nhưng nếu ngươi muốn thì ta sẽ bẩm báo với Chuyển Luân Vương trước. Theo tính cách của ngài thì chắc là ngài sẽ đồng ý thôi. Nhưng đều là phải bẩm báo một tiếng."
Nam Nữ nhìn về hướng họ đáng lẽ phải đi, chỗ của Mạnh Bà.
"Cơ mà ngươi có thể sẽ mất đi danh hiệu khách quý."
Bạch Hồ mơ hồ hiểu ra ý của Nam Nữ là gì.
Hắn đang trở thành khách quý tại nơi đây nhờ có Hệ Thống.
Sau khi đến thế giới của nàng. Sẽ tính là một đời mới.
Sau khi hết một đời kia. Hệ thống cũng sẽ vô hiệu lực.
Đời tiếp theo sau đó, Bạch Hồ sẽ không còn là khách quý nữa.
Sẽ bắt đầu từ Hoàng Tuyền Lộ, đi qua con đường trải đầy hoa bỉ ngạn, du nhập với vô số sinh linh mà tiến vào Âm Tào Địa Phủ.
Và sẽ uống canh Mạnh Bà. quên đi ký ức tiền kiếp để đầu thai.
Trong ghi chép về truyền thừa của gia tộc có nói. Hầu hết những người có hệ thống đều chỉ giữ được ký ức trong 1 kiếp. Nên ít khi có người trùng sinh nhiều lần.
Tổ tiên của Bạch Hồ cũng chỉ đầu thai 1 lần mà giữ lại ký ức.
Nam Nữ nhìn Bạch Hồ vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ.
"Quyết định đều ở ngươi. Lần sau gặp ta có thể sẽ không thoải mái như thế này đâu. Có khi còn chả gặp ta cơ. Thật lòng mà nói thì kiếp sau đầu thai ngươi không có chút ký ức gì. Thì việc gặp nàng có khi cũng là không thể."
Bạch Hồ mỉm cười.
"Dẫu thế nào, cũng là ta gặp được nàng thêm một đời. May mắn thì là hai. Chả có lý do gì mà không làm cả."
Nam Nữ thở dài.
"Được. Ta đi bẩm báo Chuyển Luân Vương. Ngươi đến gặp Mạnh Bà trước đi."
Bạch Hồ cúi đầu đa tạ.
Vọng Hương Đài cơ hồ biến mất theo sự rời đi của Nam Nữ.