Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Một Kiếp Rồi, Kiếp Này Ta Chỉ Muốn An Nhàn Sống

Chương 2: Âm Phủ




Chương 2: Âm Phủ

『 Phát hiện địa danh mới: 【 ÂM PHỦ 】』

『 Đánh giá: ? ? ? 』

『Phần thưởng: ???』

Hệ thống vẫn còn hoạt động.

Kiếp trước Bạch Hồ sử dụng Hệ Thống Thần Nhãn, cũng nhìn thấy những thứ như này mỗi khi đi đến một địa điểm mới.

Dựa theo độ quan trọng, giá trị, của một địa danh, mà hệ thống sẽ đánh giá địa điểm hiện tại.

Thậm chí đôi lúc còn có "phần thưởng" khi làm một việc gì đó tại địa danh.

Cơ mà thứ làm Bạch Hồ có chút suy nghĩ. Là chức năng 『 Dịch Chuyển 』

Kiếp trước sau khi học được Thần Thông Dịch Chuyển. Thông qua hệ thống hắn có thể đến gần như bất cứ nơi nào đã từng đi qua.

Vậy Âm Phủ này, sau này có thể quay lại ?

Nếu quay lại lúc đang là người sống thì sao?

Hắn không nghĩ mình có thể tồn tại khi là người sống ở đây.

『 Đang kết nối... 』

Sau khi thông báo địa danh, hệ thống vậy mà lại hiển thị đang kết nối.

Điều này thường xảy ra khi "lưu lượng" quá nhiều.

Mỗi khi đến địa danh mới, hay có gì đó đặc biệt xảy ra. Hệ thống sẽ tiếp nhận thông tin của toàn bộ những thứ xung quanh để có thể hiển thị ngay khi chủ sở hữu muốn.

Hắn chỉ gặp chuyện này rất ít lần hi hữu trong đời trước đây.

Một trong số đó là lúc hắn phi thăng, trong khoảnh khắc linh hồn kết nối với chúng sinh.

Đúng vậy, "Chúng sinh." Tức là con số nhiều tới không đếm nổi. Mới có thể làm hệ thống không ngay lập tức hoạt động được.

Cũng phải thôi. Đây chính là Âm Phủ. Không chỉ chứa chúng sinh của thế giới của hắn. Mà là chúng sinh của không biết bao nhiêu thế giới.

Lần trước đang kết nối hiển thị tầm vài giây. Nhưng lần này chắc nó sẽ ngắt quãng một khoảng thời gian dài.

『 Đang kết nối... 』

『 Lưu ý: Thông tin hệ thống thông báo cho ký chủ trước khi giao diện "Đang kết nối" được tắt đều là thông tin cũ, không được cập nhật ngay lập tức. Xin vui lòng xem xét trước khi tiếp nhận thông tin.』

『 Lĩnh Ngộ Thần Thông ! 』

『 Âm Phủ Nhãn !』

Một bên mắt Bạch Hồ bỗng phừng lên một ngọn lửa xanh xong dập tắt.

Trước đây Hệ Thống Chân Nhãn khi luyện xong tồn tại bên mắt phải của hắn. Mang một màu vàng kim với ấn ký đặc biệt khắc lên mắt.

Bây giờ thì bên mắt trái của Bạch Hồ lại hóa tím. Mang theo một ấn ký khác.

"Thông tin Âm Phủ Chân Nhãn."

『 【Âm Phủ Nhãn】

Sau khi tiến nhập Âm Phủ, hình ảnh của Âm Phủ sẽ dị biến dựa theo linh hồn của một người. Dựa theo tội lỗi, dục vọng, tu vi mà tạo nên. Có người sẽ thấy Âm Phủ là nơi hạnh phúc nhất đời. Gọi nó là Thiên Đường. Có kẻ sẽ thấy nó thành nơi đáng sợ nhất. Mọi sự người thấy, đều không thực sự thấy. 』

Lúc này, sau thông tin mà hệ thống gửi đi. các giác quan mới bắt đầu trở lại với Bạch Hồ.



Hắn bị choáng.

Đôi mắt trắng xóa vì mẫn cảm với ánh sáng, gần như ngay lập tức phải nhắm lại. Không biết đôi mắt này đã nhắm đi bao lâu.

Đôi tai mẫn cảm với mọi âm thanh. Như đã trải qua một khoản thời gian dài đến điên đại không có chút âm thanh gì.

Lưỡi tê. từng thước da như kim châm.

Các giác quan đều như đang tỉnh lại kêu gào.

Tốn một lúc Bạch Hồ mới định hình lại được.

Giờ đây cảnh vật xung quanh hắn mới có thể nhìn rõ.

Có thể nói là... đẹp ? Âm Phủ rất đẹp.

Theo mỹ quan của hắn thì là thế.

Dưới chân hắn tựa hồ có làn khói trắng mờ ảo tựa hồ như trên mây. Có các cây thân mộc lá vàng. Bầu trời xanh rộng tới vô cùng.

Trên đất còn có các bụi cỏ màu tím óng ánh hào quang.

Vô số hồ nước phản chiếu bầu trời trong xanh kia.

Bỗng nhiên có một giọng của nữ nhi phát ra từ sau lưng Bạch Hồ.

"Đáng ngạc nhiên thật đấy, phải tu luyện đến mức nào ngươi mới có thể nhìn Âm Phủ thành ra thế này?"

Bạch Hồ quay đầu lại, một nữ tử đẹp như tiên, với từng lớp áo trắng mỏng dập đều lên nhau, cuộn bên ngoài bằng một thắt lưng màu vàng kim. đẹp tựa trong tranh ra. dải lụa hồng lơ lửng bồng bềnh quanh người, đang nhìn Bạch Hồ.

"Nàng... Sao lại ở đây."

Bạch Hồ như không thể tin vào mắt mình. Đôi mắt hắn tựa hồ thiếu chút nữa là sẽ ứa nước mắt.

"Dừng lại."

Vị tiên tử kia giơ tay chào.

"Không cần biết ngươi đang nhìn thấy ta thành ai. Nghe ta thành giọng ai. Ta không phải là người đó."

Phất tay một cái, Phục trang của vị tiên tử đổi hết thành màu đen tím huyền ảo, với vô số vì sao lấp lánh.

"Màu đen vẫn hợp ta hơn."

"Ta là người dẫn đường Âm Phủ. Tùy theo ngươi tin vào cái gì, tùy theo linh hồn ngươi cảm nhận ra sao. Mà hình dáng của ta sẽ thành như vậy. Chắc không phải giải thích nhiều vì ngươi có hệ thống. Những thứ ngươi thấy tại Âm Phủ, đều không phải hình dạng thật."

Vị tiên tử kia tiếp tục nhìn tiên cảnh xung quanh. Rồi nhẹ nhàng ngồi xuống một cách thước tha mà bức nhẹ một cọng cỏ tím. Rồi ngắm nhìn gương mặt hiện tại của mình phản chiếu trên mặt hồ nước cạnh bên.

"Nhưng như lời đầu tiên ta nói. Đáng ngạc nhiên thật đấy. Nhìn Âm Phủ thành tiên cảnh. Khách quý đúng là khác hẳn người thường."

Bạch Hồ vẫn chăm chăm nhìn vị tiên tử kia. Đây là hình dáng của người hắn thương nhất trên đời.

Và là người khiến hắn mất đi ý nghĩa của cuộc sống.

Hắn chỉ im lặng mà nhìn ngắm. Đã lâu lắm rồi hắn không thấy lại được dáng vẻ kia.

Vị tiên tử sau đó đứng dậy. Đưa tay ra trước mặt Bạch Hồ.

"Nào. Theo ta. Ta dẫn ngươi đến diện kiến các vị Diêm Vương."

Bàn tay này.

Đến cả bàn tay kia cũng mềm mại y hệt người đó.



Trong phút chốc, cảnh quan xung quanh có biến tối đi. Bầu trời hóa đêm. Mặt đất cằn cỗi.

Vị tiên tử kia nhìn quanh, sững sờ đôi chút.

"Ôi chao! Nhìn thấy hình dáng này khiến ngươi bất ổn vậy sao? Để ta đoán, người thương của ngươi à ?"

"Cảnh quan thay đổi dựa theo linh hồn ngươi. Vị này trông đẹp tuyệt trần thế này, chắc không phải kẻ thù truyền kiếp đâu nhỉ?"

Vị tiên tử kéo lớp lụa bồng bềnh sang quấn quanh mặt, có chút trong suốt nhưng màu đen kia che đi gần hết gương mặt nàng.

"Thế này giúp ích cho ngươi chưa ?" Vị tiên tử cười khúc khích mà nắm tay Bạch Hồ kéo đi.

Bạch Hồ đi theo, lén dùng Hệ Thống nhìn qua vị tiên tử này.

『 Người dẫn đường Âm Phủ. Sở hữu khả năng đồng hóa với Âm Phủ Nhãn của đối tượng mà y dẫn lối. Nhìn được những gì đối tượng nhìn thấy.

Hay tự gọi mình là Nam Nữ. Vì có thể hóa thành Nam hay Nữ đều được dựa theo người tiến vào Âm Phủ. Hệ thống biết, Nghe vớ vẩn thật. 』

Lại còn bình phẩm tên gọi của người ta cơ đấy.

『Địa danh mới: Điện Diêm Vương Thứ 11』

Cái tên có chút thú vị.

Trước mặt hai người là một tòa điện to đến vô cùng. Nhìn được mỗi cổng, còn hai bên tường đều không thấy điểm tận cùng. Phía trên không treo tên.

Bạch Hồ nhìn sang Nam Nữ.

"Có Diêm Vương thứ 11 sao ?"

"Trước có. Nhưng đã là rất lâu rồi. Hiện tại khái niệm thế gian chỉ có Thập Điện Diêm Vương. Nơi này là nơi dành cho những người đặc biệt như ngươi được xét xử."

Nam Nữ mỉm cười đáp lại câu hỏi của y trong khi tiếp tục dạo bước vào điện.

Bạch Hồ mơ hồ hiểu được. Đây là nơi cho những người có được Thần Thông Hệ Thống.

Bước vào trong.

Mười một ngai vàng chạm khắc vô số hình thần thú mà Bạch Hồ không kể tên được lơ lửng trên không. Lấy nơi hắn đang đứng làm trung tâm. Tựa hồ như "bề trên" đang xét xử một kẻ yếu nhân.

Nhưng không có đủ 11 người ngồi trên ngai mà chỉ có 9. Chỗ có chỗ không.

Hệ thống rung động, lần lượt quét qua các vị đang ngồi trên ngai rồi hiện liên tục 1 tràng dài các cái tên. Hiển thị đang kết nối vẫn đang hiển thị.

『Ngũ điện: Tần Quảng Vương』

『Nhị điện: Sở Giang Vương』

『Tam điện: Tống Đế vương』

『Tứ điện: Ngũ Quan Vương』

『Nhất điện: Diêm La Vương』

『Lục điện: Biện Thành Vương』

『Thất điện: Thái Sơn Vương』

『Cửu điện: Bình Đẳng Vương』

『Thập điện: Chuyển Luân Vương』

*Đing*



『Hệ thống không thể kết nối toàn bộ thế giới này. Tiến hành lượt bỏ chỉ kết nối những gì cần thiết. Ký chủ có thể thay đổi thứ tự ưu tiên sau này.』

『Lược bỏ thông tin ít quan trọng: Lệ quỷ, vong hồn, phàm nhân, ... 』

『Kết nối hoàn tất. Đang cập nhật lại thông tin.』

『Nhất điện: Tần Quảng Vương』

『Nhị điện: Sở Giang Vương』

『Tam điện: Tống Đế vương』

『Tứ điện: Ngũ Quan Vương』

『Ngũ điện: Diêm La Vương』

『Lục điện: Biện Thành Vương』

『Thất điện: Thái Sơn Vương』

『Cửu điện: Bình Đẳng Vương』

『Thập điện: Chuyển Luân Vương』

Cuối cùng hệ thống mới hoàn thành kết nối. Không biết lâu hơn trước đây bao nhiêu lần.

"Lần này vậy mà Hoàng lão không xuất hiện."

"Chẳng có mấy tên tu tiên không phải gặp Đô Thị Vương đâu."

Nam Nữ bên cạnh Bạch Hồ lúc này giải thích.

"Dựa theo khi sống ngươi đã phạm những tội lỗi gì mà khi đến Âm Phủ, ngươi sẽ diện kiến với h·ình p·hạt của các Điện Diêm Vương khác nhau. Trừ Chuyển Luân Vương xuất hiện nhiều nhất ra thì các vị khác có phần ít cùng xuất hiện hơn."

"Có chăng người sở hữu hệ thống thì tạm không phải nhận h·ình p·hạt. Chỉ là chuẩn bị cho ngươi đầu thai chuyển kiếp thôi. Đặc ân của khách quý cả."

Bạch Hồ gật đầu.

Trách nhiệm của Chuyển Luân Vương chính là mang linh hồn đi đầu thai. Nên việc luôn hiện diện gần như là dĩ nhiên.

Những vị khác xuất hiện, Bạch Hồ cũng không ngạc nhiên.

Tu tiên là nghịch thiên, mấy ai nào dám bảo mình thành tiên mà vẫn là một đóa bạch liên hoa đâu.

"Ta hiểu."

Chuyển Luân Vương chống cắm chán chường nhìn. Chuyển Lâu Vương mang trên người vương bào, đôi mắt đờ đẫn nhìn. Tựa hồ đã rất mệt mỏi.

"Chắc cũng không có gì nhiều. Bình thường thì người sẽ bị xét xử đày đến các điện rồi cuối cùng đến điện của ta uống canh. Nhưng ngươi là khách quý. Miễn trừ h·ình p·hạt. Sự xuất hiện của các vị ở đây cũng là hình thức thôi. Nhanh nhanh nào để ta còn nghỉ ngơi !"

Chuyển Luân Vương là người có nhiều việc nhất trong các điện. Nên gần như chả bao giờ trông người không mệt mỏi cả.

"Ngươi may đấy! Dựa vào lượng người mà ngươi sát sinh mà vào điện ta thì chắc chắn không còn đường ra." Sở Giang Vương cười khà khà châm chọc Bạch Hồ.

Bạch Hồ cũng cười theo. Quả thật không có hệ thống thì lúc này Âm Phủ đã chẳng thư thái như này rồi. Đời nào Diêm Vương cười nói với người thường như vầy.

"Quả thật là may mắn của tại hạ."

Chuyển Luân Vương lấy tay xoa bóp thái dương. Nhìn Bạch Hồ.

"Được rồi, không có gì thì ngươi có thể đến Thập Điện chuẩn bị đầu thai."

Các vị Diêm Vương dần biến mất đi cùng ngai vàng của họ.

Sau đó Chuyển Luân Vương lại nhìn Nam Nữ mà căn dặn.

"Ngươi cũng gọi Mạnh Bà chuẩn bị canh cho khách quý đi. Hắn uống không nổi thứ canh kia đâu."

Nam Nữ cúi đầu chắp tay tuân mệnh, vẫn lộ nét cười trên gương mặt suốt quãng thời gian qua.