Chương 4: Mạnh Bà
Chưa gì Bạch Hồ đã đứng đối diện một người.
Một bà lão già nua, nếp nhăn nhiều vô kể. thân thể gầy nhom được phủ lên một lớp vải đen.
Đang cầm một chén canh phủ đầy hào quang. Nở một nụ cười dài đến mang tai vô cùng ma mị.
『Mạnh Bà』
Hệ thống nhẹ thông báo tên. Bạch Hồ cũng không buồn xem chi tiết thông tin. Mạnh Bà quá nổi tiếng rồi.
"Canh... cho ....khách quý."
Tiếng run lẩm bẩm trên từng lời nói của Mạnh Bà.
Bạch Hồ cầm chén canh lên, nhìn về hướng Nam Nữ vừa đi.
"Có thể chờ người kia quay lại rồi hẵng uống được không?'
Mạnh Bà không nở nụ cười nữa, trông gương mặt có phần méo mó nhặn xị.
"C...Canh... sẽ... nguội....."
Bạch Hồ nhìn chén canh.
Vốn dĩ nó đã lạnh tanh.
Gọi là canh nhưng trông chẳng khác gì nước, trong suốt thấy được cả đáy.
Nhìn về một khoảng không bên cạnh, dần hiện ra một hàng dài đến vô tận đang xếp hàng uống canh.
Canh của họ lại đục ngầu, đen xì. Người uống vào đều trong rất khó uống.
"C...Canh... sẽ... nguội.....!!"
Mạnh Bà gương mặt đang bắt đầu khó chịu. Trông như đang rất mất bình tĩnh trước Bạch Hồ.
"Mong bà chờ thêm một chút. Ta chờ người kia quay lại. Có chút việc cần bẩm báo với Chuyển Luân Vương."
Mạnh Bà lúc này gương mặt đã méo mó đến tột đỉnh.
"CANH. SẼ. NGUỘI."
Phừng lên. vạn vật xung quanh như bao vây bởi ngọn lửa nóng tốt cùng, lửa xanh lửa đỏ bao phủ xung quanh Bạch Hồ và Mạnh Bà.
Tiếng thét thất thanh ai oán vang khắp đầu hắn. Như thể vừa bị dịch chuyển đi đến tầng hỏa ngục. Nhìn quanh có vô số người t·rần c·huồng bị lửa đốt, da thịt cháy đến lột da, trông có phần khó nhận ra hình người.
Bạch Hồ có chút giật mình, tiếng la ai oán tiếp tục liên tục t·ra t·ấn hắn. Đôi mắt cũng như lửa đốt muốn mù lòa. Cơ thể Bạch Hồ có phần đã ngã gục xuống.
Bạch Hồ thở gấp, cơ thể cố gắng chống chịu nhưng gần như đã không chịu nổi. Cắn chặt răng mà cố gắng chống cự.
Bình tĩnh. Nhớ lời Nam Nữ lúc trước nói. Hít vào. Thở ra.
Bạch Hồ bắt đầu làm cách như đã làm tại Vọng Hương Đài.
"Tâm vững, vạn vật vững."
Phút chốc, mọi dị biến xung quanh Bạch Hồ trở lại bình thường.
Còn có chút thở gấp. Nhưng Bạch Hồ thoát ra khỏi cảnh tượng xung quanh.
Mạnh Bà nhìn Bạch Hồ, có chút bất ngờ.
"Ngươi...có...Uy?"
Bạch Hồ mở mắt ra nhìn Mạnh Bà, còn chút chật vật.
*Đing*
『Chúc mừng ký chủ tự lĩnh ngộ được 【 UY】』
『Ghi chú: Uy là một loại sức mạnh dị biệt một số ít người có được. Tại Âm Phủ có rất nhiều người tu luyện Uy. Uy không gây thương tổn thể xác mà t·ấn c·ông vào linh hồn. Hồn Tu là một nhánh nhỏ tiểu thừa của Uy. Trải nghiệm mà ký chủ vừa nhận được từ Mạnh Bà chính là sử dụng Uy. Nhờ sử dụng Uy mà ký chủ tự thoát ra khỏi Uy Áp. Thông thường tu luyện Uy rất khó. Nhưng Âm Phủ là nơi tốt nhất để tu luyện và thức tỉnh Uy.』
Nhìn những dòng hệ thống nhảy lên. Bạch Hồ hiểu được, nó cũng tương tự như kiếp trước tu luyện công pháp thần thông, đều là một loại sức mạnh đặc biệt. Thì Uy là sức mạnh đặc biệt của nơi Âm Phủ này.
"Vừa mới có." Bạch Hồ mỉm cười.