Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên: Các Ngươi Cày Chay Ta Bật Hack

Chương 8 Tiến về đại điện




Chương 8 Tiến về đại điện

Lâm Tuyệt chính đang xoắn xuýt có nên hay không nghe lời đi đến đại điện thì lúc này.

Phía bên ngoài Vô Danh Phong xuất hiện một nam thanh niên mặc lấy phục sức đệ tử nồng cốt, đang lẳng lặng dựa lưng vào vách đá như thể đang chờ lấy ai đó.

[Đệ tử Lam Hoàng Thiên Tông gồm có đệ tử tạp dịch mặc phục sức màu xám tro, đệ tử ngoại môn mặc phục sức màu trắng, đệ tử nội môn mặc phục sức màu xanh lam, đệ tử nồng cốt cùng với thân truyền đều là màu tím ( khác nhau ở trên người đeo lấy lệnh bài) ].

Nói chính xác là đang chờ Lâm Tuyệt.

Hắn gọi Trần Thư Thái, chính đang yên ổn ở chủ phong phơi nắng thì b·ị t·ông chủ sai đến nơi này làm việc.

Cũng chính là mang theo Lâm Tuyệt tiến về đại điện.

Hắn hoàn toàn không biết Lâm Tuyệt là ai, thế nhưng hắn là Trần Thư Thái a!

Đường đường đệ tử nồng cốt, tu vi đạt đến kim đan trung kỳ.

Thế mà phải đứng ở nơi này đợi một 1 cái gọi là Lâm Tuyệt ròng rã hơn nữa canh giờ nhưng vẫn không thấy đối phương xuất hiện.

Không những thế, hắn còn b·ị t·ông chủ nộ quát cho một trận vì mãi chưa thấy trở về.

Nhưng đây không phải là lỗi của hắn a!

Có thể nơi này gọi Vô Danh Phong để hắn biết phải làm sao?

Nếu đổi lại nơi khác hắn chắc chắn tiến lên gõ cửa a!

...

“Lâm Tuyệt!!! Ngươi tại giả điếc hay là cố ý làm trái lệnh của ta!!!”

“Ta cho ngươi thời gian 3 phút, nếu như trong vòng 3 phút còn không chịu xuất hiện ở đại điện, ta liền cho ngươi biết vì sao nước biển lại mặn!”

Lệnh bài lại một lần nữa phát ra âm thanh của Âu Dương Hạo, đối phương lần này là thật sự bị Lâm Tuyệt làm cho tức đến.

Lâm Tuyệt lúc này không còn xoắn xuýt thêm một chút nào nữa, phủ lên áo liền ba chân bốn cẳng chạy ra phía cổng lớn của sơn phong.

Nhìn thấy sơn môn rốt cục có động tĩnh, Trần Thư Thái lập tức mở mắt ra, sau đó nhanh chóng vọt đi lên.

Đột nhiên xuất hiện một cái người lạ đứng chặn ở trước mặt, Lâm Tuyệt theo ý thức vội vàng lui lại, sau đó cũng liền đóng cửa.

Trần Thư Thái trợn tròn mắt lên.

Uy, làm gì nha! Ta khó khăn lắm mới đợi được có người đi ra, ngươi mẹ nó không nói hai lời liền đóng cửa trở về!

Chơi người đâu?

“Này, này, này! Ngươi có phải hay không gọi Lâm Tuyệt a? Đi ra gặp mặt a!” Trần Thư Thái ở bên ngoài hô lấy.

Lâm Tuyệt nghe vậy nhíu nhíu mày, cũng không có đi ra mà từ bên trong đáp lại.

“Ngươi tìm hắn làm gì nha?”

“Ta phụng mệnh tông chủ đại nhân đến để mang hắn tiến về đại điện a!” Mặc dù Lâm Tuyệt hành động để cho Trần Thư Thái có chút bất mãn, nhưng hắn vẫn là thành thật trả lời.



“Hô!” Lâm Tuyệt thở phào một hơi.

Nội tâm buông lỏng không ít.

Hắn ban đầu còn tưởng tên nào mắt mù đến phá quán của hắn.

Thì ra là công cụ đưa đón!

Dọa hắn sợ một hồi!

Cửa lớn lại một lần nữa mở ra.

Lâm Tuyệt cũng từ bên trong bước ra, hướng đối phương nâng tay chào hỏi.

“Thì ra là đưa đón huynh đệ! Hạnh ngộ hạnh ngộ! Ta gọi Lâm Tuyệt, còn không biết huynh đài danh xưng a?”

Cái gì đưa đón huynh đệ?

Trần Thư Thái có chút mộng.

Ngươi không thấy trên người ta mang lấy đệ tử nồng cốt thân phận sao?

Hơn nữa, ngươi rõ ràng là tên tiểu tử lúc nảy.

Ngươi mẹ nó lại dám trêu đùa ta?

Khoát áo màu xám, tu vi luyện khí tầng 1, cái này mẹ nó sẽ không phải là một tên tạp dịch đệ tử đi?

Ta một cái đệ tử nòng cốt bị một cái đệ tử tạp dịch bỡn cợt?

Mẹ nó ai mà chịu nổi a!

“Ngươi mẹ nó gọi Lâm Tuyệt đi! Ngươi hỗn đản dám để ta...uy uy ngươi làm gì a? Mau quay lại đây cho ta!”

Trần Thư Thái đang chuẩn bị một tay nắm lấy Lâm Tuyệt thì phát hiện đối phương ấy vậy mà nhanh chóng lui về sơn phong, còn không quên khép lại cổng lớn.

Đứng ở sau sơn môn, Lâm Tuyệt lấy ra lệnh bài liên hệ với Âu Dương Hạo.

“Uy uy! Tông chủ đại nhân cứu mạng a! Có một cái tên đệ tử chặn đường muốn đánh ta a!”

Âu Dương Hạo bên kia cũng nghe đến Lâm Tuyệt báo cáo, trong lòng không khỏi muốn chửi bậy.

Ngươi mẹ nó để nhân gia đợi hơn nữa tiếng, không làm thịt ngươi đã là may mắn lắm rồi a!

Nhưng mà hắn thật không thể nói như vậy.

Một bên hướng lệnh bài nhắc nhở cái kia tên đệ tử nồng cốt.

“Trần Thư Thái! Ai cho ngươi cả gan dám ra tay với hắn hả? Mau chóng hướng nhân gia xin lỗi rồi mang hắn về đây cho ta!”

Nghe được tông chủ nộ quát, Trần Thư Thái ủy khuất không thôi.

Hắn còn chưa có làm gì đối phương a!

Cái này mẹ nó chính là ác nhân cáo trạng trước a!



Mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng cũng chỉ có thể nghe lời hành sự.

“Cái kia Lâm...Lâm huynh, là ta lúc nảy không đúng, thỉnh mong Lâm huynh không muốn để ý mà bỏ qua cho ta a!” Trần Thư Thái đối với cổng lớn ôm quyền, hơi hơi cúi đầu nói.

Tuy rằng bên ngoài hắn chịu phục, nhưng nội tâm đang rỉ máu a!

Hận không thể một quyền đ·ánh c·hết Lâm Tuyệt!

Nghe vậy, Lâm Tuyệt cũng từ từ mở cửa ló đầu đi ra.

Nhìn đến đối phương thái đó có vẻ là chịu phục.

Lâm Tuyệt cũng không muốn làm khó hắn.

“Khụ khụ...không có gì, không có gì nha, đều là huynh đệ cả, ta nghe tông chủ gọi huynh đệ là Trần Thư Thái, vậy ta cũng liền gọi huynh đệ là A Thái đi! Như vậy không có vấn đề gì chứ?”

“Đương nhiên không...không vấn đề! Như vậy chúng ta cũng nên xuất phát đi!” Trần Thư Thái khóe miệng có chút có quắp, nhưng cuối cùng vẫn là chịu phục nhẫn nhịn.

Nhìn một chút Lâm Tuyệt trang phục.

Lại nhìn một chút Lâm Tuyệt thực lực.

Này đạp mã là tiêu chuẩn của bọn tạp dịch đệ tử a!

Chẳng lẽ hắn có quan hệ gì với vị kia?

Nếu không...

Trần Thư Thái ngước nhìn lên cửa lớn viết to ba chữ ‘Vô Danh Phong’.

Trong lòng không khỏi lạnh run.

Nếu thật là như vậy, hắn là thật đắc tội không nổi a!

Coi như tự nhận hôm nay xui xẻo!

Tế ra phi kiếm, Trần Thư Thái mang theo Lâm Tuyệt một đường tiến về đại điện.

...

Lam Hoàng Phong.

Đứng ở bên ngoài cổng lớn.

Trần Thư Thái ôm quyền hô: “Tông chủ đại nhân! Đệ tử theo như lời đã mang người tiến đến.”

“Được rồi! Ngươi trước trở về đi!” Âm thanh của Âu Dương Hạo từ bên trong truyền ra.

“Vâng!”

Trần Thư Thái nhìn một chút tông môn đại điện, lại nhìn một chút bên cạnh Lâm Tuyệt, sau đó ôm quyền hướng Lâm Tuyệt chào một cái rồi lui ra.



Lâm Tuyệt lúc này vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn đông ngó tây, có chút hiếu kỳ quan sát hoàn cảnh xung quanh.

“Tiểu tử thúi! Ngươi còn ngốc đứng ở đó nhìn cái gì a? Còn không mau tiến vào bên trong!” Âu Dương Hạo ở bên trong quát lớn.

Lâm Tuyệt lúc này mới hồi thần lại, vội vàng cước bộ tiến vào.

Mới chỉ vượt qua sân rộng còn chưa có vào bên trong phòng thì bỗng nhiên có một cái thân ảnh đứng ở phía trước chặn lại đường đi của hắn.

Lâm Tuyệt giật mình lui lại 2 bước, đưa mắt nhìn lấy người trước mặt.

Phía trước hắn là một cái nam trung niên, vóc người không có giống hắn cao ráo, có chút mập, khuôn mặt tròn tròn giữ lại 2 hàng ria mép, nhan trị có chút kéo hông.

Lưu Sùng lúc này không ngừng đảo mắt dò xét đánh giá Lâm Tuyệt trên dưới.

Lâm Tuyệt còn chưa kịp lên tiếng đã bị đối phương đi trước mở miệng châm chọc.

“Há! Ngươi chính là Lâm Tuyệt đi! Là mười mấy năm trước cái tiểu tử thúi kia a! Chậc chậc chậc, không nghĩ đến trưởng thành lại là cái dạng này tiểu bạch kiểm! Thảo nào thảo nào!”

Lâm Tuyệt nhíu nhíu mày.

Hắn không rõ đối phương ý đồ là cái gì.

Nhưng mới gặp mặt liền nói hắn là tiểu bạch kiểm.

Cái này thật tốt sao?

Lâm Tuyệt trong lòng có chút khó chịu nhưng không có đối với đối phương phát tác.

Chỉ là nhàn nhạt hướng về đối phương ôm quyền nói.

“Là Lưu phong chủ a! Đã lâu không gặp!”

Lâm Tuyệt nhận ra đối phương là ai.

Dù sao lúc trước sư tôn của hắn có mang hắn đến đại điện cùng các vị phong chủ gặp qua một lần.

Hắn trí nhớ có thể nói là rất tốt, đối phương mười mấy năm trôi qua cũng không có cái gì thay đổi cho nên rất dễ dàng liền nhận ra.

Lâm Tuyệt đơn giản đáp trả nhưng lại khiến cho Lưu Sùng cảm thấy vô cùng hưng phấn a!

Đúng vậy, chính là hưng phấn!

Dù sao hai bên cũng không có cái gì qua lại.

Gặp nhau cũng là duy nhất lần kia.

Lâm Tuyệt vậy mà có thể trong nháy mắt nhận ra hắn.

Điều này chứng tỏ đối phương còn rất là chú trọng hắn a!

“Ha ha...xem ra Vương tiền bối có thể nhiều lần trước mặt hắn nhắc về ta a! Nếu không thì làm sao mà tên tiểu tử thúi kia có thể ngay lập tức liền nhận ra ta được?” Lưu Sùng trong lòng không ngừng não bổ lấy.

Khóe miệng cũng vì đó mà không khỏi câu lên.

Lâm Tuyệt như nhìn kẻ ngốc đồng dạng nhìn Lưu Sùng.

Hắn cũng không muốn tốn thời gian trên người đối phương.

Đang muốn lách mình tiến vào bên trong thì bị đối phương đưa tay đè lại.

Trên vai truyền đến lực đạo có chút nhức nhối để Lâm Tuyệt không khỏi nhíu mày, hất ra đối phương tay heo, lạnh giọng nói: “Lưu phong chủ, ngươi đây là ý gì a?”