Chương 9 Ta đối với mỹ nữ giống như không có sức đề kháng a!
“Ý gì? A ha ha ha...” Lưu Sùng nhoẻn miệng cười, khinh thường nói: “Nhìn ngươi ung dung như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy chút nào hổ thẹn khi làm ra những chuyện kia hay sao?”
“Ta làm cái gì?” Lâm Tuyệt không hiểu, theo bản năng hỏi ngược lại.
“Ha ha ha! Ngươi mẹ nó giả vờ còn thật sự rất giống a!” Lưu Sùng khinh thường cười lớn.
Lâm Tuyệt nhìn Lưu Sùng điệu bộ có chút chịu không được, liền không muốn cùng đối phương dây dưa.
“Không có ý tứ! Ta hiện đang vội! Cáo từ!”
Nói nói, Lâm Tuyệt liền muốn lách mình đi vào bên trong đại điện.
Lưu Sùng đương nhiên không muốn để cho Lâm Tuyệt dễ dàng đi qua, tiếp tục đưa tay ngăn cản.
“Làm sao? Chột dạ? Muốn chạy?”
Thấy vậy, Lâm Tuyệt khó chịu híp híp mắt nói: “Ta cùng Lưu phong chủ ngươi giống như không có cái gì liên hệ a!”
Ý tứ rất rõ ràng.
Đã không quen cũng xin chớ làm phiền.
Nhưng mà Lưu Sùng sẽ nghe hiểu sao?
Có nghe hiểu hắn cũng sẽ không dễ dàng để Lâm Tuyệt rời đi.
“Vương tiền bối mười mấy năm trước nhận ngươi làm đệ tử, ta còn tưởng là cái kỳ tài ngút trời! Không nghĩ đến, chậc chậc...lại là một cái phế vật! Ha ha ha...mười mấy năm liền vẫn chỉ là một cái phàm...à không, ngươi mẹ nó đã luyện khí tầng 1 rồi nha! Lợi hại a! Dạng này thiên phú so với chó còn muốn thảm a!
Thiên phú rác rưởi thì cũng đã đành, lớn lên vậy mà trở thành một cái dâm tặc, đối với nữ đệ tử đủ loại đeo bám, cưỡng bức, hà h·iếp, lợi dụng thân phận...”
“Ta nói, hiện tại ta đang vội, không có thời giờ nghe chó sủa, nếu như ngươi nghe hiểu tiếng người thì lách mình qua một bên, nghe không hiểu liền hết cách, miệng của ngươi ngươi tùy tiện!”
Lâm Tuyệt ngữ khí lạnh lùng nói.
Hắn thật nghe không nổi nữa.
Là thật bị đối phương ngữ điệu cho chọc tức!
Từ trước đến giờ, luôn sống một mình như hắn, giống như chưa từng đắt tội qua ai, cũng không có trêu ai ghẹo ai.
Hôm nay bị trước mặt nắm mũi chửi mắng, hắn làm sao mà chịu nổi!
Dù sao tượng đất còn có ba phần hỏa khí.
Hắn ngược lại tuổi trẻ nóng tính, làm sao chịu được cái ủy khuất này?
Chưa kể trước đó đối phương buông lời châm chọc, Lâm Tuyệt cũng không có vô lễ, mà khách khí chào hỏi.
Cái này Lưu Sùng ngược lại tốt, lấn người quá đáng!
Đi lên liền không ngừng buông lời nhục mạ.
Nếu như lý trí mách bảo hắn đánh không lại đối phương, hắn thật muốn cùng đối phương liều mạng.
“Ngươi...ngươi dám mắng ta là chó?”
Lưu Sùng không dám tin tưởng lấy trợn trợn mắt, ngữ khí tức giận mang theo run rẩy nói.
Hắn làm sao dám a? !!
“Ngươi nghe nhầm, ta không có mắng ngươi, chỉ là khen ngươi giống chó! Tốt! Chó ngoan không cản đường a!”
Lâm Tuyệt biết mình đánh không lại đối phương, chỉ có thể đứng ở nơi đó cùng đối phương so khẩu pháo.
Nhưng nghĩ lại, giống như có chút quá sốc nổi.
Giữa ủy khuất cùng bảo mệnh.
Hắn cảm thấy mệnh nhỏ vẫn là trọng yếu.
Cho nên nói nói, Lâm Tuyệt liền muốn nhanh chóng chạy vào bên trong đại điện muốn tìm Âu Dương Hạo che chở.
“Ngươi...ngươi...” Lưu Sùng mặt đỏ tới mang tai, khí tức nguyên anh trung kỳ đều muốn bạo phát đi ra.
Lâm Tuyệt thầm mắng không ổn, vừa muốn hô hào thì Âu Dương Hạo lúc này kịp thời lên tiếng giận quát.
“Hai người các ngươi cảm thấy nơi này là nhà của các ngươi hay sao?!”
Một cổ khí tức cường đại so với Lưu Sùng còn lớn hơn rất nhiều càng quét đi ra.
Dọa cho 2 người thoáng chốc ngốc trệ.
Cũng may là phần lớn đều là hướng về phía Lưu Sùng mà đến.
Nhưng như vậy, Lâm Tuyệt cũng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
“Nguyên anh kỳ viên mãn thật khủng bố!” Lâm Tuyệt không khỏi thầm nhủ.
Kỳ thật, Âu Dương Hạo không có sớm đứng ra ngăn cản bọn hắn đấu khẩu cũng là muốn nhìn xem Lâm Tuyệt có hay không bị Lưu Sùng cho ăn quả đắng.
Dù sao trước đó Lâm Tuyệt còn dám chửi hắn đâu!
Hắn làm tông chủ cũng cần mặt mũi a!
Không nghĩ đến là Lưu Sùng quá phế!
Bị nói cho nghẹn họng liền muốn động thủ.
Âu Dương Hạo làm sao có thể để chuyện đó xảy ra, cho nên lúc này mới chịu phát uy.
“Các ngươi còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau đi vào đây!”
“Vâng vâng! Tới liền tới liền!” Lâm Tuyệt âm thanh có chút liếm, nhìn cũng không thèm nhìn Lưu Sùng một cái liền vội vàng vọt vào bên trong.
Lưu Sùng nhìn Lâm Tuyệt bóng lưng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó cũng dậm chân đi theo.
Vào bên trong đại điện, Lâm Tuyệt liền hướng phía chủ tọa đi đến, tiến hành thi lễ.
“Gặp qua tông chủ!”
“Uy! Hắn chính là cái kia Lâm Tuyệt tiểu quỷ sao? Trưởng thành có chút soái a!”
“Khụ khụ...nhìn cũng không giống như Lưu Sùng nói loại kia sắc phê tiểu quỷ a!”
“Cũng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a!
“Các ngươi có hay không để ý, hắn tu vi thật giống như mới chỉ có luyện khí tầng 1?”
“Chẳng lẽ Lưu Sùng không có nói bậy, tên tiểu quỷ này thật...khụ khụ...ngươi hiểu?”
Phía dưới hai hàng ghế các vị phong chủ không ngừng châu đầu ghé tai bàn luận lấy.
Duy nhất chỉ có một vị tỏ ra khác thường ngồi một mình ở trong gốc không hề mở miệng.
Nhưng ánh mắt vẫn luôn luôn đặt ở trên người Lâm Tuyệt, cảm giác giống như muốn nhìn xuyên hắn đồng dạng.
Nàng gọi Thường Nguyệt, phong chủ Thanh U phong.
Bản thân xinh đẹp tuyệt trần, tính cách lại lạnh lùng ít nói, càng không mấy khi hỏi han thế sự.
Bởi vậy trên dưới tông môn đều xưng nàng vì tiên tử.
Lâm Tuyệt nghe đến phía sau đám phong chủ không ngừng bàn tán xôn xao về hắn khiến cho hắn có chút khó chịu cùng tò mò.
Tuy rằng hắn là một cái không quản chuyện thiên hạ, nhưng chuyện của hắn chắc chắn muốn quản a!
Có điều hiện tại thực lực không cho phép, nên liền để bọn hắn tùy tiện!
Chỉ là không hiểu sao phía sau gáy cứ có cảm giác mát lạnh, theo bản năng, Lâm Tuyệt liền quay đầu nhìn sang.
Đập vào mắt hắn là một cái nữ nhân xinh đẹp đến tuyệt mỹ.
Dung trang không phải rất đậm nhưng lại tinh xảo đến hoàn mỹ.
Tóc đen dài cuộn lại bị châm phượng xỏ xuyên.
Hai bên tóc thắt lại từng vòng bị kim ngân hồ điệp cố định.
Phục sức màu trắng để nàng nhìn lên vô cùng thanh thuần thoát tục.
Khoát lên thất thải vũ y để nàng trong giống như một tôn cửu thiên huyền nữ.
Nàng ngồi thẳng lưng khoanh tay phát họa ra vòng eo nhỏ nhắn một nắm.
Tất cả đều là tuyệt mỹ!
Chỉ là...nếu như nàng không có tỏa ra cái khí tức người sống chớ gần thì sẽ càng thêm hoàn mỹ!
Lâm Tuyệt bị vẻ đẹp của nàng làm cho kinh diễm, phút chốc choáng váng.
Nếu như nói Hạ Ngưng Tuyết là bạch nguyệt quang xinh đẹp ngây thơ ngọt ngào.
Là thanh niên trong lòng hòn ngọc quý, tận tụy nâng trong lòng rất sợ vỡ loại kia.
Vậy Thường Nguyệt chính là kiểu ngự tỷ mị hoặc tình nhân trong mộng.
Là nam nhân sở hữu mọi truy cầu, xa không thể với loại kia.
Đối mắt nhìn nhau, Thường Nguyệt cũng không có cái gì lúng túng ngượng ngùng, nhìn không ra được Lâm Tuyệt có gì hơn người đặc thù, nàng cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Nhưng mà Lâm Tuyệt thì hoàn toàn tương phản.
Làm một cái độc thân cẩu đã lâu, nay lại bị một cái mỹ nhân trên dưới dò xét để hắn có chút muốn bên trên.
Cũng còn tốt là Âu Dương Hạo ở đằng sau gỏ gỏ hắn.
Lâm Tuyệt mới có thể từ trong ngơ ngác tỉnh lại.
“Nhìn hắn kìa!”
“Cái này mẹ nó trăm phần trăm là cái sắc quỷ a!”
“Suỵt suỵt...ngươi nói bé bé cái mồm thôi.”
Đám phong chủ chau đầu ghé tai bàn tán.
Một bên nói chuyện, một bên không ngừng ngó nhìn Thường Nguyệt tiên tử.
Cứ như tặc một dạng.
Cảm giác rất sợ bị nàng nghe thấy cũng rất sợ bị nàng biết là đang trộm nhìn nàng.
“Đây quá mẹ nó lúng túng! Ta đối với mỹ nữ giống như không có sức đề kháng a!” Lâm Tuyệt trong lòng nhổ nước bọt nói.
“Khụ khụ...tiểu tử thúi, ngươi biết ta hôm nay gọi ngươi đến đây là vì cái gì sao?” Âu Dương Hạo trước tiên mở miệng nhắc nhở.
Nhưng nói đến đây, hắn lại có chút hối hận.
Hắn cảm thấy Lâm Tuyệt thật giống như Lưu Sùng nói dạng kia, chính là cái tiểu sắc phê.
Dù sao nếu như lúc nảy hắn không nhắc nhở, Lâm Tuyệt khẳng định bị Thường Nguyệt tiên tử cho câu hồn.
Chưa kể, hắn có thể ban cho Lâm Tuyệt tai họa cái khác nữ nhân, nhưng mà Thường Nguyệt tiên tử liền không thể a!
Làm một cái tông chủ, hắn cũng không tốt giúp Lâm Tuyệt bao che a!
Lâm Tuyệt lúc này đã hồi lại thần, suy nghĩ một chút giống như thật không biết vì cái gì liền lắc đầu nói: “Cái này ta thật không biết, cũng mong tông chủ nói rõ.”
Âu Dương Hạo nhìn Lâm Tuyệt nhiều mấy cái.
Trong lòng không khỏi cảm thán: Tên tiểu tử này tâm tính có chút lợi hại a!
Bởi vì lúc nảy Lâm Tuyệt còn một mặt tức giận cùng Lưu Sùng đấu khẩu, sau đó một mặt ngốc trệ nhìn chằm chằm Thường Nguyệt tiên tử.
Bây giờ lại hồi thần nghiêm chỉnh, giống như chuyện trước đó toàn bộ không có gì xảy ra.
Quả nhiên là đồ đệ của Vương tiền bối có khác!
Âu Dương Hạo có chút ý vị thâm trường nói: “Ngươi là thật không biết?”
Nhìn tông chủ nét mặt, Lâm Tuyệt lúc này cũng có đại khái hiểu ra.
Hắn nhớ lại trước đó bị Lưu Sùng mắng qua, còn có đám phong chủ ở phía dưới không ngừng dị nghị.
Lâm Tuyệt lúc này liền hiểu, nhếch miệng hỏi: “Là liên quan đến Lưu phong chủ những lời kia?”
Âu Dương Hạo không có trả lời mà nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy ngài có thể nói cho ta biết hắn hướng ngài nói những thứ gì được không?” Lâm Tuyệt có chút tò mò hỏi.
Tuy rằng đã biết đại khái nguyên do, nhưng sự thật vẫn là muốn nghe cho rõ ràng.