Chương 37 Thường Nguyệt nổi điên.
Tĩnh!
Toàn tông lúc này đều tĩnh lặng!
Thật khó có thể tưởng tượng có người lại dám trước mặt từ chối Thường Nguyệt tiên tử.
Danh xưng tiên tử của nàng cũng không phải bởi vì nàng xinh đẹp mà có.
Mà trong đó còn có là do tính cách mang tới.
Luôn luôn thanh lãnh trầm tĩnh, không màng thế sự ít hỏi chuyện đời.
Không có việc liền sẽ không rời núi, chỉ muốn dốc lòng khổ tu.
Cho nên việc nàng mở miệng thu nhận đệ tử là cực ít, hầu như là không có.
Đại đa số là các nữ đệ tử mộ danh mà tới, Thường Nguyệt tiên tử mới thu nhận vào sơn phong.
Còn có được nàng nhận làm thân truyền đệ tử hay không còn tùy vào duyên phận.
Ban đầu.
Các đám phong chủ nhìn thấy Thường Nguyệt đi đến bên cạnh của Hạ Ngưng Tuyết liền biết Hạ Ngưng Tuyết cùng bọn hắn là vô duyên.
Bọn hắn chắc chắn sẽ không cùng nàng tranh đoạt.
Đơn giản bởi vì tranh không lại, nàng mặt mũi lớn, nàng xinh đẹp, nàng là tiên tử.
Toàn tông trên dưới không ai không muốn đi vào sơn phong của nàng.
Danh xưng đệ nhất thiên tài, đệ nhất mỹ nhân sức hiệu triệu tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Nghĩ như vậy, bọn họ trên cơ bản hoàn toàn không có phần thắng a!
Nhưng mà Hạ Ngưng Tuyết một câu kia, để cho bọn hắn chứng kiến kỳ tích!
Vậy mà thật có người không biết tốt xấu thẳng thừng từ chối nàng!
“Ha ha...Dám làm xấu mặt của Thường Nguyệt tiên tử, ta muốn xem xem ngươi về sau sống như thế nào?” Vương Thanh Mẫn trên mặt đố kỵ cơ hồ đã hóa thành thực chất, không khỏi cười lạnh nói.
Lần đầu tiên bị người từ chối, Thường Nguyệt tiên tử có chút ngơ ngác.
Nhưng cũng không hề bởi vậy mà tức giận.
Đương nhiên trong lòng mang theo khó chịu cũng sẽ có.
Nàng hơi hơi nhíu lại mày ngọc, âm thanh thanh lãnh như chuông bạc mở miệng nói: “Là cái nào sơn phong, có thể nói ra cho ta biết sao?”
Hạ Ngưng Tuyết chưa có vội trả lời mà đảo mắt nhìn một hồi đám phong chủ.
Không nhìn thấy đạo thân ảnh kia, nàng trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Đám phong chủ trong lòng bắt đầu lộp bộp.
Trong lòng không khỏi vì đó căng thẳng lên.
Mỗi người đều giấu trong lòng riêng phần mình tâm tư.
Nhưng ở trong trường hợp này, hầu hết mọi người đều mang chung một sắc thái.
Vừa sợ vừa chờ mong!
Đặc biệt là Lưu Sùng.
Hắn nội tâm có một chút hoảng hốt.
Hắn trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không thể tưởng tưởng tranh đoạt Hạ Ngưng Tuyệt không phải là giữa hắn cùng với Mạc Vũ Hà, cũng không phải là giữa hắn với Lâm Tuyệt.
Mà lại là cái hắn sợ nhất nhì tông môn Thường Nguyệt tiên tử!
“Nếu như Hạ Ngưng Tuyết lựa chọn ta, ta phải làm thế nào, từ chối hay là thu nhận đâu?
Tiên tử có hay không giận cá chém thớt đem ta chém a?
Nhưng mà cứ như vậy từ bỏ Hạ Ngưng Tuyết, ta thật không can tâm a!”
Lưu Sùng ở trong lòng không ngừng làm ra thiên ma giao tranh.
“Thế nào? Không thể nói sao?” Thường Nguyệt tiên tử hơi hơi khó chịu hỏi.
Nàng cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện gì khó khăn, có thể hay không nể chút mặt mũi a!
“Không...không phải, là, là...Vô...Danh Phong!” Hạ Ngưng Tuyết có chút khó thể mở miệng, cuối cùng vẫn là nhỏ giọng nói ra.
Nàng lúc này mới chợt nhớ tới, Lâm Tuyệt cũng không phải là vô danh đệ tử, cũng không phải là “chó giữ nhà” mà lại là cao cao tại thượng phong chủ Vô Danh Phong.
Đây là điều mà Hạ Ngưng Tuyết trước giờ chưa từng nghĩ tới.
Ban đầu, bởi vì thù hận để nàng không có chú ý, hiện tại Lâm Tuyệt rời đi.
Hạ Ngưng Tuyết mới chậm rãi hồi tưởng.
Cái này để cho nàng trong lòng lại dâng lên một cỗ vô danh lửa giận.
Nàng phát hiện, Lâm Tuyệt từ trước đến giờ, giống như đều không có cùng nàng nói thật qua bất kỳ chuyện gì.
Đây để cho nội tâm của nàng vô cùng lạnh lẻo cùng đau xót.
Cũng không biết rốt cuộc có nên hay không tiến vào Vô Danh Phong.
“Tốt tốt! Là ta! Ha ha ha...” Lưu Sùng đột nhiên cười to đánh vỡ đi bầu không khí ngột ngạc.
Bỗng dưng âm thanh của hắn im bặt mà dừng.
Mọi người cũng dùng lấy ánh mắt chấn kinh nhìn xem hắn, ý muốn hỏi.
Ngươi đầu óc có bệnh sao?
Lúc này cười có phải hay không là muốn c·hết?
Cười vang một trận.
Lưu Sùng lúc này mặt mũi cũng dần trở nên khó coi như đít khỉ.
Hắn lúc nảy còn đang lưỡng lự, ở vào thiên ma giao tranh trạng thái.
Hạ Ngưng Tuyết một câu trả lời ấp úng.
Hắn nghe được mỗi từ “Vô” liền lầm tưởng nàng chọn Vô Cực Phong của hắn.
Điều này để hắn nhịn không được cười lên.
Nhưng cười xong mới biết là hiểu lầm.
Hắn lúc này cũng không biết hiện tại thu hồi lại nụ cười còn kịp hay không.
Lưu Sùng như người máy đồng dạng.
Cứng ngắt quay đầu nhìn sắc mặt của Thường Nguyệt tiên tử.
Nhìn xong để tâm hắn hoảng muốn c·hết.
Bởi vì Thường Nguyệt tiên tử lúc này.
Khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ.
Nhìn ra được khóe miệng còn có chút run rẩy.
Thường Nguyệt trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không có nghĩ đến sẽ là Vô Danh Phong.
Bởi vì lúc trước Lâm Tuyệt còn nhờ nàng thu nhận Hạ Ngưng Tuyết đâu!
Hơn nữa còn hứa tặng thêm vô thượng công pháp.
Quay đầu một cái liền hết rồi!
Cái gì mua một tặng hai đều không phải.
Trên cơ bản, nàng hoàn toàn bị Lâm Tuyệt lừa dối què!
“Hắn vậy mà dám xem ta là khỉ, ở trước mặt mọi người đùa bỡn ta?” Thường Nguyệt tiên tử nén không nổi lửa giận.
Nhìn có chút không ổn, Lưu Sùng liền muốn lủi thủi rời đi.
Thường Nguyệt tiên tử quét nhìn đám người.
Hoàn toàn không bắt gặp được thân ảnh của Lâm Tuyệt.
Chỉ có Lưu Sùng hiện tại chính đang muốn xoay người chạy.
Thấy vậy, Thường Nguyệt tiên tử dùng toàn bộ phẩn nộ của mình đặt lên Lưu Sùng.
“Aaaaaaa!!! Khinh người quá đáng! !!” Thường Nguyệt tiên tử tức giận hét lớn một tiếng.
Sau đó liền nhìn về phía của Lưu Sùng.
“Ai cho phép ngươi chạy? Ai cho phép ngươi dám cười nhạo ta?!!”
Thường Nguyệt tiên tử khí thế mạnh mẽ như rồng, nhưng lại mang theo khí tức lạnh lẻo như hầm băng.
Sở hữu đặc thù thể chất “Hàn Băng Ngọc Thể” cùng với cực phẩm băng hệ linh căn.
Thường Nguyệt tiên tử giống như là hiện thân của Băng Tuyết.
Mặt trời hiện tại đang nắng rực, vậy mà đột ngột xuất hiện từng bông hoa tuyết.
Thường Nguyệt tiên tử không nói hai lời, liền sử dụng đặc thù lĩnh vực 《Độ Không Tuyệt Đối》.
Phương viên ngàn trượng bắt đầu bị bao phủ bởi bông tuyết trắng xóa.
Toàn bộ đám người đều bị thần thông của Thường Nguyệt tiên tử làm cho lạnh thấu tim, không khỏi ôm lại thành đoàn.
“Bạo Vũ Phi Châm!” Hét lên một tiếng.
Thường Nguyệt tiên tử thi triển pháp quyết.
Toàn bộ bông tuyết giống như lập tức bị hóa thành băng châm.
Lấy thế không thể đở một đường hướng về Lưu Sùng bay tới.
“Không ổn!”
Lưu Sùng trong lòng thầm mắng.
Toàn thân lông tơ đều dựng đứng.
Sợ hãi muốn c·hết.
Hắn không dám chạy, cũng biết chạy không thoát.
Chỉ có thể dùng lấy thân thể toàn lực chống đỡ.
Hưu!
Phốc!
Phốc!
Không quá 1 giây.
Thân thể của Lưu Sùng liền bị băng châm mạnh mẽ xỏ xuyên.
Huyết dịch chảy ra ngay lập tức đều bị băng châm lạnh lẻo đông lại.
Lưu Sùng ánh mắt gần như mất dần tiêu cự.
Trên thân thể, có vài chỗ bị băng châm xỏ xuyên thành đầu nhím.
Nhìn đến thê thảm vô cùng.
Đánh xong chiêu này, Thường Nguyệt tiên tử cũng không có với đi bao nhiêu giận dữ.
Nhưng nàng cũng không thể tiếp tục loạn g·iết, liền nhanh chóng rời đi.
Lúc này.
Toàn tông trên dưới đều muốn loạn thành một mảnh.
Đám đệ tử không những bị khí thế của Thường Nguyệt tiên tử dọa sợ, mà xung quanh tuyết vực cũng để cho bọn hắn chịu đựng không nổi, lạnh run lập cập.
Bọn hắn cũng bắt đầu một lần nữa nhận thức lại vị tiên tử này.
Hoàng để giận dữ thay nằm vạn dặm.
Tiên nữ nổi giận thần ma cũng phải quỳ!
“Không tốt!” Âu Dương Hạo đột nhiên quát lớn.
“Các ngươi tiếp tục ở lại dọn dẹp hiện trường, gọi người nhanh chóng mang Lưu Sùng trở về dưỡng thương, ta mang Hạ Ngưng Tuyết trước tiên rời đi.”
Âu Dương Hạo hướng về phía còn lại đám phong chủ bàn giao, sau đó vội vàng mang theo Hạ Ngưng Tuyết rời đi.
...
“Sư tôn, sư tôn ta...hắn sẽ không có chuyện gì chứ?” Sở Phàm đứng ở phía dưới diễn võ trường, có chút chột dạ lo lắng hỏi.
“Yên tâm, hắn c·hết không được, nhưng cũng muốn nằm tại trên giường 3 tháng nữa năm a!” Đổng Lão bên trong mặt dây chuyền cảm thán nói.
...
Mặt khác.
Vô Danh Phong.
Lúc này, Lâm Tuyệt chính đang thư thích ngâm mình dưới dòng nước mát.
“Nếu như không có lớp vải ngăn cách thì sẽ là cái gì cảm thụ a?” Lâm Tuyệt bắt đầu mơ mộng tưởng tượng lấy.
Ầm!
Đột nhiên lúc này một đạo tiếng ồn đổ nát vang lên, kèm theo đó là một tiếng quát thật lớn.
“Lâm Tuyệtttttttt!!”
Ân?
Nghĩ nàng nghĩ đến điên rồi sao?
Ta vậy mà nghe đến âm thanh của Thường Nguyệt tiên tử?
“Tiểu đệ đệ a, không phải là ca không cố gắng, chỉ là nàng có chút khó ăn a!”
Lâm Tuyệt cuối đầu nhìn xuống tiểu đệ đệ của hắn, không khỏi an ủi nói.
“Ngươi nghĩ muốn ăn ai hả tên hỗn đản?” Thường Nguyêt tiên tử ánh mắt lạnh như băng từ đằng sau mở miệng nói.