Chương 38 Ngươi nghĩ muốn ăn ai?
Một đường g·iết tới Vô Danh Phong, Thường Nguyệt tiên tử xong thẳng vào sơn môn, đạp nát cửa chính.
Sau đó liền hướng thẳng đến đỉnh núi.
Vừa lúc nghe được Lâm Tuyệt thủ thỉ, không khỏi lạnh giọng nói.
“Ngươi nghĩ muốn ăn ai hả tên hỗn đản?”
Lâm Tuyệt không rõ ràng liền vô ý thức trả lời: “Hỏi thừa, đương nhiên là Thường Nguyệt tiên...Ngọa tào!”
Lâm Tuyệt giật nảy cả mình, vội vàng đứng dậy quay người lại, thần tình vô cùng sợ hãi nói: “Tiên...tiên tử, ngươi làm thế quái nào mà vào được đây? !!”
Lâm Tuyệt cũng hoàn toàn quên luôn việc hắn hiện tại thân thể đang t·rần c·huồng.
Vừa đứng người lên.
Toàn bộ thân thể đều lõa lồ trước mặt của Thường Nguyệt.
Thường Nguyệt tiên tử chính đang giận dữ, liền trợn tròn mắt lên, vội vàng quay người tức giận nói: “Ngươi...ngươi cái hỗn đản, đại sắc lang, ngươi làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy a?”
Lấy lại tinh thần, Lâm Tuyệt lúc này mới phát hiện hắn toàn thân không mảnh vải, cũng là có chút xấu hổ vội vàng ngồi xuống dưới nước nói: “Ngươi vô duyên vô cớ xong vào nơi ở của ta, còn không biết xấu hổ nói ta?”
“Hỗn đản, ngươi mau chóng mặt lại đồ cho ta!” Thường Nguyệt tiên tử vừa giận vừa xấu hổ nói.
Nàng cũng không có dám quay đầu sang nhìn.
Cái côn kia quá là chói mắt a!
“Nói trước, ngươi đến tìm ta làm gì a?” Lâm Tuyệt trong lòng không khỏi có chút chột dạ.
Dù sao hắn từng nói muốn tặng cho nàng một môn vô thượng băng hệ kiếm pháp, nhưng hiện tại hắn có cọng lông công pháp.
Cho nên bị nàng tìm tới cửa, trong lòng của hắn căng thẳng không thôi.
“Đương nhiên là chém ngươi cái tên hỗn đản này!” Thường Nguyệt tiên tử nghiến răng nói, sau đó cũng từ từ quay mặt lại.
Mà lúc này.
Lâm Tuyệt ngửi thấy mùi không ổn, liền đã lủi thủi chạy.
“Hỗn đản! Ngươi đứng lại cho ta!”
Thường Nguyệt tiên tử huy kiếm đuổi sát theo sau.
Lâm Tuyệt một bên chạy trốn, một bên xỏ lấy quần cộc.
Trong lòng của hắn vô cùng khổ bức!
Hắn trăm nghĩ ngàn nghĩ đều không rõ ràng, rốt cuộc là tại sao Thường Nguyệt tiên tử lại có thể vào được Vô Danh Phong.
Lâm Tuyệt một đường chạy trốn, sau lưng Thường Nguyệt tiên tử bá·m s·át không buông.
Truy từ đỉnh núi đến chân núi, rồi lại từ chân núi chạy đến đỉnh núi.
Lâm Tuyệt dựa vào viên mãn thân pháp 《Thiên Lý Bách Bộ》 cùng với địa lý sân nhà.
Để cho Thường Nguyệt tiên tử hoàn toàn theo không kịp.
Càng là như vậy, nàng càng tức giận.
Đặc thù thể chất Hàn Băng Ngọc Thể cũng bắt đầu phát uy.
Không khí xung quanh bắt đầu cấp tốc chuyển lạnh.
Trên trời dày đặc bông tuyết bắt đầu rơi.
Âu Dương Hạo mang theo Hạ Ngưng Tuyết vừa lúc đi tới.
Nhìn thấy quen thuộc lĩnh vực 《Độ Không Tuyệt Đối》 Âu Dương Hạo liền biết được chuyện gì xảy ra.
Vội vàng hướng về Hạ Ngưng Tuyết mở miệng nói: “Ngươi trước đợi ở chỗ này, ta đi vào xem xem.”
Nói nói, Âu Dương Hạo liền lập tức chạy vào Vô Danh Phong.
Bên ngoài sơn môn.
Hạ Ngưng Tuyết nắm chắt tay nhỏ, vô cùng lo lắng đi đi lại lại.
“Lâm Tuyệt, huynh không thể xảy ra chuyện a!”
...
Nhìn thấy khí trời đột ngột thay đổi.
Lâm Tuyệt nội tâm cũng dần trở nên căng cứng.
Vừa chạy vừa cầu xin tha thứ: “Tiên tử, ngươi tội gì cứ đuổi theo ta hoài không buông bỏ a, ta nắm ngươi một cái, ngươi lại xem ta tiểu đệ đệ, rõ ràng không ai nợ ai a.”
“Ngươi cái hỗn đản, ai muốn xem ngươi cái cái...Đại sắc lang, ngươi...ngươi ngậm miệng lại cho ta!” Thường Nguyệt tiên tử đỏ mặt nói, hình bóng cây côn của Lâm Tuyệt không ngừng lắc lư qua lại trong đầu của nàng.
Cái này để cho nàng vừa tức giận, vừa xấu hổ, làm trận cước của nàng rối tung rối mù lên.
Để rồi thẹn quá thành giận, Thường Nguyệt tiên tử điên cuồng vận chuyển linh lực, tùy ý ở Vô Danh Phong chém loạn.
Lâm Tuyệt một bên vừa né vừa chạy, khóc không ra nước mắt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn ngọn núi này sợ rằng đều muốn b·ị c·hém hư!
“Tiên tử, xin giơ cao đánh khẽ tránh động đao thương a!” Âu Dương Hạo lúc này đi lên, vội vàng lên tiếng nói.
Lâm Tuyệt nhìn thấy nhà mình tông chủ, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc kinh hỉ.
Vội vàng lách mình chạy đến sau lưng của hắn.
“Tông chủ, ngài cuối cùng cũng đến a, mau mau giúp ta ngăn nàng lại a! Tiên tử nàng muốn điên rồi!”
“Hỗn đản! Lí nào lại vậy, ngươi cái đại sắc lang lại dám mắng ta!” Thường Nguyệt tiên tử tức giận đến đỏ cả mí mắt.
Nàng thề, từ khi sinh ra đến nay.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng chịu đựng dạng ủy khuất này!
Không những sờ qua nàng, đem nàng lừa dối què còn vô sỉ để nàng nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Quả thật là khinh người quá đáng!
“Tiên tử, sự tình có lẽ có gì đó hiểu lầm, mời tiên tử trước tiên...”
Âu Dương Hạo chưa nói hết lời liền bị Thường Nguyệt lời nói cho cắt đứt.
“Hiểu lầm? Hắn đem ta lừa dối què còn có thể là hiểu lầm? Mặc kệ là cái gì, hôm nay ta bắt buộc phải phế tên hỗn đản này!”
Thường Nguyệt ánh mắt băng lãnh, âm thanh lạnh lùng mà nói.
“Hầy...” Âu Dương Hạo bắt đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó nháy mắt nhìn Lâm Tuyệt.
Ý muốn nói hắn mau mau nghĩ đối sách.
Cách thì đương nhiên Lâm Tuyệt đã nghĩ ra.
Dù sao hắn cảm thấy Thường Nguyệt tính cách khá giống hắn, không quan tâm đến cách nhìn của người khác, một lòng chỉ muốn khổ tu.
Cho nên, tài nguyên là thứ mà nàng xem trọng nhất.
Vừa vặn, hắn chính là cái thổ hào!
Chỉ là lúc nảy Thường Nguyệt đang trong trạng thái hóa chao, hắn căn bản không có cơ hội đi ra hối lộ.
Hiện tại có Âu Dương Hạo che chở, Lâm Tuyệt cũng liền có thể thực hiện đối sách của mình.
Núp ở sau lưng Âu Dương Hạo, Lâm Tuyệt lùi qua một bước nói: “Tiên tử, ngươi dùng qua cực phẩm linh thạch sao?”
“Ngươi có ý gì?” Thường Nguyệt nhíu mày, có chút không hiểu hỏi.
“Vậy mạng của ta đáng giá sao? Ta nghĩ đẹp trai như ta, ít nhất cũng phải bán được giá 100 viên cực phẩm linh thạch a!” Lâm Tuyệt vuốt lấy mái tóc đen dài của mình mĩm cười nói.
Thật sự là rất soái, nhưng mà Thường Nguyệt tiên tử lại giả vờ như không nhìn thấy, khinh thường nói.
“Hừ! Đồ không biết xấu hổ, mạng của ngươi một viên cực phẩm linh thạch cũng không xứng!”
Nghe vậy, Lâm Tuyệt trong lòng không khỏi vui vẻ lên.
Cùng Thường Nguyệt tiên tử giao lưu một phần là để nàng vơi đi giận dữ, cũng có thể dẫn đạo nàng đi vào hố mà hắn đào sẵn.
Nhìn đến thời có vừa vặn thích hợp.
Lâm Tuyệt liền nhanh chóng đi tới trước mặt của Thường Nguyệt tiên tử, không do dự liền quỳ xuống mở miệng nói:
“Tiên tử độ lượng xin tha thứ cho Lâm Tuyệt lỗ mãng, ta nơi này vừa vặn có một viên cực phẩm linh thạch, mạng của ta tuy rằng không đáng giá, nhưng viên cực phẩm linh thạch này là thành ý của ta, xin tiên tử nhận cho!”
Thượng Nguyệt tiên tử bị hành động của Lâm Tuyệt làm cho có chút choáng váng, cũng quên đi giận dữ mà bất động trừng mắt nhìn chằm chằm hắn.
Trên tay của hắn viên linh thạch lấp lánh ánh sáng cũng hấp dẫn lực chú ý của nàng.
Nàng tuy rằng chưa từng dùng qua cực phẩm linh thạch, nhưng vẫn là một cái biết hàng.
Vừa nhìn đến nàng liền nhận ra đây chính là phía trên thương phẩm cực phẩm linh thạch.
Lâm Tuyệt nhìn ra được Thường Nguyệt tiên tử thần sắc rung động cùng chấn kinh.
Không chút nào do dự, lại một lần nữa trọng quyền xuất kích.
“Một viên cực phẩm linh thạch là để mua ta cái mạng nhỏ này, 99 viên cực phẩm linh thạch còn lại là để hướng tiên tử tạ lỗi!” Nói nói, Lâm Tuyệt từ bên trong không gian hệ thống lấy ra 99 viên cực phẩm linh thạch đặt ở hai lòng bàn tay dâng lên.
Bên trong không gian hệ thống, cực phẩm linh thạch của hắn có hơn 2000 viên, lấy ra 100 viên cho Thường Nguyệt hoàn toàn không thành vấn đề.
Đơn giản là chín trâu mất nguyên một cái đuôi trâu mà thôi!
Ở bên trong tông môn, hắn cũng không sợ bị người khác nhòm ngó.
Dù sao mọi người đều có thể tự mình não bổ hắn ở phía sau có sư tôn hộ thuẫn.
Cái nồi này sư tôn hắn ngồi định, ai đến cũng không dùng!
Thường Nguyệt tiên tử miệng nhỏ có chút động, mắt ngọc nhìn chằm chằm vào 100 viên cực phẩm linh thạch, hô hấp mang theo một chút đình trệ.
Lâm Tuyệt nhìn nàng một bộ bất động, nhưng thần sắc rõ ràng hiện lộ ra ham muốn, không khỏi ác thú lên.
“Được rồi, nếu như tiên tử không muốn cái này, vậy ta cũng hết cách, dù sao cũng chỉ là một cái tay, phế liền phế a!” Nói nói, Lâm Tuyệt liền muốn thu hồi cực phẩm linh thạch.
Thấy vậy, Thường Nguyệt tiên tử liền động.
“Ngươi dám! Hừm...ờm, ý ta là đã ngươi chủ động muốn đưa cho ta vậy ta liền không khách khí.”
Nói xong, Thường Nguyệt liền vội vàng tiến đến thu hồi trên tay của Lâm Tuyệt 100 viên cực phẩm linh thạch bỏ vào túi.
Sau đó liền vội vàng rời đi.
Hoàn toàn không buông thêm bất cứ lời thoại dư thừa nào.
Có lẽ là bởi vì cảm thấy quá xấu hổ đi!
Lâm Tuyệt đứng dậy phủi lấy đầu gối.
Đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng, không khỏi bắt đắc dĩ lắc đầu cười cười.
Đột nhiên, hắn cảm thấy sau gáy có chút ớn lạnh, vội vàng quay đầu nhìn sang.
Lúc này, Âu Dương Hạo chính đang lăm le nhìn chằm chằm lấy hắn.
Lâm Tuyệt toàn thân long tơ dựng đứng, vội vàng lui về sau hai bước nói: “Tông chủ, tỉnh lại a, ta cùng ngươi là đồng loại đều là nam nhân a!”
“Đạp mã, ngươi lời nói mang theo cái gì ý tứ a? Ta đối nam nhân cũng không có hứng thú có được hay không!” Âu Dương Hạo trợn trắng mắt nói.
“Thế ngươi nhìn ta như vậy làm gì a? Ta hoa cúc đều bị ngươi dọa sợ!” Lâm Tuyệt bĩu môi nói.
“Ta nhìn ngươi là muốn ăn đòn!” Âu Dương Hạo giả vờ sinh khí, sau đó mở miệng nói:
“Tiểu tử thúi, có phải hay không trong mắt của ngươi không có ta vị trưởng bối này a?”
“Ngài có bệnh đi, trong mắt ta làm thế quái nào lại có ngài được?” Lâm Tuyệt có chút ngốc trệ nói.
“Khụ khụ...” Âu Dương Hạo lúng túng ho khan hai cái, sau đó buồn bả nói:
“Ta thế nhưng là một tay nuôi ngươi khôn lớn, ngươi ấy vậy mà trong lòng không có ta, chỉ nghĩ đến nữ nhân a, tâm ta đau a...
Lúc ngươi đói, ta là người mang đồ ăn ngon đến cho ngươi.
Thiếu tiền tiêu, cũng là ta móc túi cho ngươi.
Liền nói lần trước, trong tay ta chỉ có 1001 viên thượng phẩm linh thạch, ngươi nói ngươi muốn ta đều không do dự đưa ngươi 1000 viên, ngươi ấy...”
“Dừng dừng dừng!” Lâm Tuyệt vội vàng đưa tay ngăn cản, không dám để cho Âu Dương Hạo tiếp tục tổ khổ nữa.
Hắn thất sự nghe không lọt, cuối cùng nhịn không nổi lại lấy ra 50 viên cực phẩm linh thạch đưa cho Âu Dương Hạo.
Hắn cũng không dám đưa nhiều, sợ đối phương sẽ ỷ lại dựa vào hắn.
Đương nhiên, nếu ở trong khả năng, Lâm Tuyệt vẫn sẽ nguyện ý giúp đỡ Âu Dương Hạo.
“Tiểu tử thúi, quả nhiên không uổn công ta thương ngươi a!” Âu Dương Hạo mặt cười tươi rói nói.
Rất muốn đi lên ôm Lâm Tuyệt làm bẹp một ngụm.
“À đúng rồi, khoan nói chuyện này, ngươi cùng ta đi ra ngoài một chuyến!” Âu Dương Hạo bỗng nhiên nhớ đến ngoài cửa sơn phong Hạ Ngưng Tuyết còn đang đứng đợi.
Liền vội vàng mang theo Lâm Tuyệt đi ra phía cổng lớn, mặc kệ Lâm Tuyệt lúc này còn đang ngơ ngác không muốn đi.