Chương 35 Lâm Tuyệt bị tát.
Liên quan đến thứ tự vị trí chỗ ngồi.
Lấy tông chủ Âu Dương Hạo làm trung tâm.
Bên tay trái là tam đại trưởng lão cùng với chư vị trưởng lão nội môn.
Bên tay phải liền là đám phong chủ.
Mỗi năm quy củ đều là giống vậy.
Thường Nguyệt tiên tử luôn luôn chọn một góc ở cuối hàng để ngồi.
Cạnh bên liền sẽ để trống một chỗ khoảng cách.
Năm nay đột nhiên xuất hiện một gương mặt mới.
Đó cũng chính là Lâm Tuyệt.
Lâm Tuyệt cũng không biết quy củ này.
Thấy có chỗ trống liền cứ vậy mà ngồi.
Hơn nữa.
Có thể ngồi kế bên Thường Nguyệt tiên tử.
Lâm Tuyệt trong lòng còn âm thầm cười trộm nữa là!
Lúc này.
Thường Nguyệt tiên tử hơi hơi hép hờ mí mắt liếc nhìn Lâm Tuyệt.
Tuy rằng nàng không thích ngồi cùng một chỗ với đám nam nhân.
Ân!
Nàng cũng có chút hơi hơi không ưa Lâm Tuyệt.
Dù sao.
Trong lòng nàng đối với Lâm Tuyệt vẫn là có chút gì đó không phục.
Nàng tự nhủ thiên phú của nàng cũng không hề kém cạnh Lâm Tuyệt bao nhiêu.
Nhưng cuối cùng, làm đệ tử của Vương Tiêu Dao lại là Lâm Tuyệt.
Đây chính là lý do mà Thường Nguyệt vẫn luôn dây dứt, có chút không can tâm!
Lâm Tuyệt cảm nhận bên cạnh có chút lành lạnh, quay đầu sang liền thấy Thường Nguyệt mỹ mâu đang lạnh lùng nhìn lấy hắn.
Lâm Tuyệt cũng không có gì lúng túng, gật đầu đối với nàng cười cười.
Hanh!
“Cặn bã nam!” Thường Nguyệt tiên tử trong lòng cho Lâm Tuyệt gắn lên cái mác, sau đó liền không thèm quản hắn.
Bởi vì ngay từ lúc ban đầu, nàng vẫn luôn chú ý đến Hạ Ngưng Tuyết.
Từ lúc Lâm Tuyệt xuất hiện.
Hạ Ngưng Tuyết tầm mắt cơ hồ là không rời hắn nữa bước.
Mặc dù không hiểu giữa hai người rốt cuộc có chuyện gì.
Nhưng Thường Nguyệt tiên tử có thể rõ ràng nhìn ra được Hạ Ngưng Tuyệt bên trong đôi mắt chất chứa thù hận cũng như thương tâm.
Cùng là nữ nhân, đương nhiên nàng thiên hướng về Hạ Ngưng Tuyết.
Liền cho rằng Lâm Tuyệt chính là một tên cặn bã.
Dù sao, chuyện lúc trước không có lửa thì sao có khói?
Thường Nguyệt tiên tử không phản ứng Lâm Tuyệt.
Hắn đối với cái này cũng không sao cả!
Dù sao hắn cũng không quen làm liếm chó.
Đối với nàng cười gật đầu chẳng qua là lễ phép chào hỏi mà thôi.
Cảm thấy có chút tẻ nhạt, Lâm Tuyệt liền nhắm mắt dưỡng thần.
Ân!
Thật ra hắn không dám mở mắt cùng Hạ Ngưng Tuyết đối mặt.
Hắn lúc này cũng phát hiện ra được Hạ Ngưng Tuyết không thích hợp.
Nàng con mắt có chút đỏ hoe nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Tuyệt trong lòng không hiểu sao chột dạ không thôi.
Nhớ lại khi đó, hắn hướng nàng tỏ tình.
Cũng từ ngày đó liền bạt vô âm tính.
Nếu như nàng có tình cảm với hắn.
Hiện tại căm ghét hắn là điều hiển nhiên.
“Đồ l·ừa đ·ảo, ngươi ấy vậy mà cũng không dám nhìn ta sao?” Hạ Ngưng Tuyết nội tâm có chút đau đớn nói.
Nàng nhiều lần tự nhủ sẽ không vì Lâm Tuyệt mà thổn thức thêm lần nào nữa.
Nhưng khi gặp lại hắn.
Nàng lại làm không được.
Nàng không thể ngừng nghĩ đến hắn.
Lâm Tuyệt mặc dù đã cố gắng nhắm mắt không nhìn.
Nhưng không hiểu sao hắn cứ cảm giác trên trán của hắn lại có thêm một con mắt vậy.
Hình bóng của Hạ Ngưng Tuyết cứ hiện rõ mồn một trước mắt hắn.
Ánh nhìn khiến người ta thương tâm!
Lâm Tuyệt nội tâm ngứa ngáy khó chịu cực kỳ.
Liền muốn làm một cái gì đó để đánh trống lãng.
Hắn uốn éo thân thể, làm một cái động tác vươn vai.
Nghiêng qua bên trái, rồi lại nghiêng qua bên phải.
Ân!
Có gì đó mềm mềm a?
Lâm Tuyệt đột nhiên thầm nhủ.
Hắn động tác thật vừa xảo lại nắm phải vòng eo của Thường Nguyệt.
Đã vậy còn bóp bóp thêm vài lần.
Chưa kịp quay sang nhìn xem là chuyện gì.
Thì tầm mắt của hắn liền toàn bộ u ám.
“Ngươi...?!!!!”
Bép!
Thường Nguyệt tiên tử không nói hai lời liền vung tay qua.
Đánh cho Lâm Tuyệt một cú tát trời giáng.
Âm thanh vô cùng lớn!
Lâm Tuyệt bị một bạt tai đập bay khỏi ghế.
Hắn vội vàng bưng lấy khuôn mặt.
Má phải cũng bắt đầu sưng lên hiện rõ năm dấu tay.
Có thể nói, cái bạt tai này đánh mạnh ghê gớm!
Toàn bộ đám người mộng bức!
Chuyện gì xảy ra?
Lâm Tuyệt khóe miệng có chút co quắp, vội vàng hướng về Thường Nguyệt giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm a! Ta không phải cố ý! Tiên tử tha mạng a!”
Nói nói, hắn vậy mà sẵn tay đang bưng mặt liền thuận quẹt qua lỗ mũi hít hà một hơi.
Ân! Thật thơm!
Hô!
Thường Nguyệt hít sau một hơi.
Sau đó rút ra bên hông bội kiếm chỉ vào Lâm Tuyệt nói: “Hỗn đản! Giao ra cánh tay kia của ngươi!!”
Lâm Tuyệt có chút khóc không ra nước mắt.
Hắn đây là thật không cố ý.
Chỉ là trên tay lưu lại hương thơm để hắn nhịn không được muốn ngửi thử một ngụm.
“Chuyện gì xảy ra?” Âu Dương Hạo lúc này nhướng mày, nhìn về phía Lâm Tuyệt hỏi.
Nhìn thấy nhà mình kính yêu tông chủ đại nhân.
Lâm Tuyệt giống như tìm được điểm tựa.
Vội vàng chạy đến bên cạnh lão nhân gia.
“Tông chủ! Cứu mạng a!”
“Đại dâm tặc! Ngươi đứng lại cho ta!!!” Thường Nguyệt tức giận nâng kiếm vọt theo.
Nhưng mà lúc này Lâm Tuyệt đã nấp sau lưng của Âu Dương Hạo.
Phía trước là hung thần ác sát Thường Nguyệt tiên tử.
Phía sau lại là ủy khuất đáng thương Lâm Tuyệt.
Bị kẹp ở giữa.
Âu Dương Hạo sọ não không khỏi có chút nhứt nhối.
Hắn thề, nếu như để hắn có cơ hội làm lại.
Hắn chắc chắn lựa chọn mắt điếc tai ngơ.
“Tông chủ, ngươi nghĩ muốn quản chuyện này sao?” Thường Nguyệt tiên tử nhìn vào Âu Dương Hạo lạnh giọng nói.
Âu Dương Hạo bị nàng nhìn có chút tê cả da đầu.
Rất muốn nói ta không biết, đừng hỏi ta, ta không thấy gì cả.
Nhưng mà khổ nổi, Lâm Tuyệt lúc này đã ôm chặc lấy cổ hắn không chịu buông bỏ.
Âu Dương Hạo liếc nhìn phần eo của Thường Nguyệt dính lấy một chút bụi bẩn, mơ hồ nhìn ra là do nắm tay tạo thành.
Tay bẩn đương nhiên là do Lâm Tuyệt lúc trước tìm đến một xó xỉnh nào đó ngồi quan sát diễn võ trường.
Không có chổi cũng không có khăn lâu, đương nhiên là phải dùng tay phủi đất rồi.
Lại liên tưởng đến lúc trước Lâm Tuyệt biểu lộ ôm mặt cầu xin.
Nội tâm không khỏi thầm mắng: “Mẹ nó! Tiểu tử ngươi đây là gan to bằng trời! Ngay cả Thường Nguyệt tiên tử cũng dám tai họa!”
“Tiên tử, phía dưới còn có đám đệ tử đâu, có thể nể mặt ta bỏ qua lần này có được hay không?” Âu Dương Hạo hoàn toàn không có một chút khí thế của tông chủ như thường ngày.
Ngược lại có chút thấp thỏm lấy lòng nói.
“Được! Vậy trước tiên để ta đem cái tay kia của hắn cho chém liền có thể!” Thường Nguyệt vẫn là dùng lấy khuôn mặt lạnh như băng nói.
Phế phì không thể phế a!
Nhưng cũng không thể để cho Thường Nguyệt tiên tử chịu ủy khuất a!
Mẹ nó! Cuối cùng ta phải làm sao mới được a?
Âu Dương Hạo sọ não có chút đau.
Hắn quay đầu nhìn về Lâm Tuyệt.
Ý tứ muốn để hắn tự mình nghĩ cách.
Hắn hiện tại có chút lực bất tòng tâm!
Mà lúc này.
Phía xa xa bên dưới diễn võ trường.
“Không nghĩ đến hắn ấy vậy mà lại là phong chủ của Vô Danh Phong a!”
Sở Phàm trên khuôn mặt có chút chấn kinh.
Phán đoán ra thân phận của Lâm Tuyệt cũng rất dễ dàng.
Lam Hoàng Thiên Tông có tổng cộng 9 tòa Sơn Phong.
Lần lượt là.
Chủ phong Lam Hoàng Phong Âu Dương Hạo.
Thiên Kiếm phong Mạc Vũ Hà.
Thiên Hành Phong Tề Vô Hối.
Thanh U phong Thường Nguyệt.
Thiên Lôi Phong Dương Lân.
Thiên Cương phong Võ Thiết.
Hỏa Diễm phong Liễu Viêm.
Vô Cực phong Lưu Sùng.
Vô Danh Phong Vương Tiêu Dao.
8 phong ở trên, Sở Phàm đều biết tên chủ nhân đứng đằng sau.
Chỉ có Vô Danh Phong là không biết.
Nghe nói Vương Tiêu Dao sống tại nơi đó.
Nhưng lão nhân gia không phải là phong chủ, chỉ là cung phụng trưởng lão mà thôi.
Hiện tại xuất hiện một cái gương mặt lạ.
Có thể xác định người này cũng không phải là Vương Tiêu Dao.
Rất rõ ràng.
Lâm Tuyệt chính là phong chủ của Vô Danh Phong!
“Sư tôn, ngài nhìn ra được hắn tu vi hư thực sao?” Sở Phàm hướng về mặt dây chuyền truyền âm hỏi.
Hắn nhìn ra được Lâm Tuyệt tu vi biểu hiện chỉ có trúc cơ trung kỳ.
Nhưng nếu chỉ là trúc cơ trung kỳ thì sẽ không thể nào khiến cho hắn có cảm giác áp lực lớn như vậy được.
Ngay cả sư tôn Lưu Sùng của hắn, tu vi đạt đến nguyên anh trung kỳ cũng không có để cho hắn có cảm giác áp bách giống như Lâm Tuyêt.
Cho nên Sở Phàm cảm thấy, Lâm Tuyệt thực lực chắc chắn ở phía trên nguyên anh kỳ.
“Thật sự rất quái lạ!” Đối với cái này, Đổng Lão cũng bắt đắc dĩ lắc đầu.
“Hắn giống như thật chỉ có tu vi trúc cơ trung kỳ a!?” Đổng Lão cũng không nắm chắc được.
Dù sao hắn cũng nhìn không ra được Lâm Tuyệt sâu cạn.
Như vậy chỉ có 2 cái trường hợp.
Một là Lâm Tuyệt tu vi viễn siêu hắn, đạt đến độ kiếp kỳ.
Hai là Lâm Tuyệt có một môn thần thông che đậy khí tức.
Đương nhiên trường hợp hai có lẽ sẽ có tính thuyết phục hơn.
Nhưng mà Lâm Tuyệt ánh nhìn thật đáng sợ!
Hắn cũng không dám khẳng định cái nào mới là chính xác nhất!