Chương 34 Bọn ta cũng nghĩ muốn ngồi, nhưng mà thật không dám a!
Cùng lúc đó.
Lâm Tuyệt nhờ vào viên mãn thân pháp.
Rất nhanh liền đến diễn võ trường.
Vừa vặn liền chứng kiến Hạ Ngưng Tuyết đang cùng với Vương Thanh Mẫn giao chiến.
Lâm Tuyệt không có hướng bên trên chỗ ngồi của đám phong chủ.
Mà lại lựa chọn lẳng lẳng núp ở một nơi cách đó không xa quan sát.
“Há! Hạ sư muội, ngươi chỉ có nhiêu đó thôi sao? Nếu là như vậy có thể thật khiến cho ta thất vọng nha!” Vương Thanh Mẫn nhìn nhìn Hạ Ngưng Tuyết, âm thanh mang theo cợt nhã nói.
Hạ Ngưng Tuyết chịu đựng đau đớn, cắn răng lại một lần nữa đâm kiếm hướng về Vương Thanh Mẫn.
Đoạt Ảnh Kiếm!
Thức thứ 3 bên trong 《Lam Hoàng Kiếm Điển》.
Đây là một môn địa cấp hạ phẩm kiếm pháp.
Nhưng ngoại môn chỉ có thể dùng điểm cống hiến đổi được hạ quyển.
Cũng tức là tu luyện cao nhất cũng liền chỉ có thể bước vào nhập môn mà thôi.
(Đây gọi là chiến thuật marketing, không thả ra cọp con làm sao dẫn dụ tới cọp mẹ.
Để đệ tử nếm được địa cấp công pháp lợi hại, vậy mới có thể kích thích một lòng phấn đấu của bọn hắn! )
Bởi vì công pháp không trọn vẹn.
Độ khó tu luyện cực cao, cho nên rất ít đệ tử ngoại môn dám tu luyện.
Thay vào đó, bọn hắn lại lựa chọn hoàng cấp hoặc là huyền cấp công pháp.
Dù sao luyện huyền cấp công pháp đạt đến tiểu thành, liền mạnh hơn rất nhiều tu luyện địa cấp công pháp chỉ đạt đến nhập môn.
Nhưng mà Hạ Ngưng Tuyết thiên tư hơn người, lại một lòng muốn tiến về Vô Danh Phong tìm đến cái nam nhân vô lương tâm kia, luyện luyện liền luyện đến tinh thông tầng thứ.
Ánh kiếm lóe lên tạo ra từng đạo bóng mờ.
Nhanh đến mức khiến cho bóng kiếm đều theo không kịp.
Vương Thanh Mẫn có chút cả kinh, có chút không theo kịp cước bộ.
Tàn ảnh quá nhiều, nàng lại không thể xác định được đâu mới là kiếm thật.
Chật vật chống đở.
Trên thân cũng bắt đầu xuất hiện từng đạo v·ết t·hương.
Lĩnh ngộ ra Đoạt Ảnh Kiếm Hạ Ngưng Tuyết trong lúc nhất thời chiếm lấy thượng phong.
Cuối cùng một kiếm, thành công thu về thắng hiểm.
Hạ Ngưng Tuyết tiến vào trước ba.
Vương Thanh Mẫn bại!
“Oa! Hạ nữ thần uy vũ!!!”
“Hạ sư tỷ là trong lòng ta mãi mãi thần!!!”
“Ngưng Tuyết sư muội! Ngươi quá đẹp rồi! Ta yêu ngươi a!”
Bên dưới đám liếm cẩu vì nàng chiến thắng mà reo mừng.
Vương Thanh Mẩn thì xám xịt không can tâm rời đi lôi đài.
...
“Không nghĩ đến ngốc ngốc Ngưng Tuyết lại có ngày trở nên kiên cường như vậy! Vết thương kia có chút đau a!”
Lâm Tuyệt đối với kết quả của trận chiến không mấy hứng thú, hắn chỉ để ý Hạ Ngưng Tuyết có chút thay đổi cùng với lo lắng trên người v·ết t·hương của nàng.
Dù sao, hắn là thật đau lòng nàng a!
...
“Ta không quản! Ta muốn nàng! Ai đến cũng không được!” Mạc Vũ Hà đột nhiên đứng dạy nói.
Nói đùa!
Chỉ có hạ quyển công pháp, vậy mà có thể lĩnh ngộ đến tinh thông, cái mầm mống tốt như vậy không tranh chẳng lẽ chấp tay nhường người khác?
Lâm Tuyệt?
Không có sư tôn bên cạnh, hắn liền cái rắm cũng không bằng!
Lưu Sùng: mặc dù ta nhìn ngươi cũng không thuận mắt, nhưng câu nói này của ngươi thật sâu đâm khảm vào trái tim của ta a, người anh em!
Hạ Ngưng Tuyết cùng Vương Thanh Mẫn giao chiến, Thường Nguyệt tiên tử đều xem không bỏ xót một phân cảnh.
Nàng đối với Hạ Ngưng Tuyết cũng có ý động.
Thiên tư cao, tư chất tốt, vừa vặn cũng giống nàng đều là cực phẩm băng linh căn.
Cái đệ tử này, nàng Thường Nguyệt tiên tử muốn!
Đạt được trước ba, Hạ Ngưng Tuyết cũng liền không muốn tiếp tục cùng người khác tranh đoạt nữa.
Bởi vì đạt được trước ba thành tích liền có thể tự do chọn sơn phong, tự do chọn lấy cho mình để ý sư tôn.
Về phần thưởng đứng đầu cùng đứng thứ hai đối với nàng hoàn toàn không có ý nghĩa.
Cuối cùng thi đấu cũng cứ vậy mà kết thúc.
Đứng đầu là Trương Vô Kỵ, tu vi luyện khí tầng 9, thực lực thật không sai, so với Vương Thanh Mẫn chỉ có mạnh hơn chứ không hề kém cạnh.
Đứng thứ hai là Quách tĩnh, tu vi cũng đồng dạng luyện khí tầng 9, thực lực cũng không tồi.
Dù sao, đám người này đều là đệ tử đời cũ.
Dừng lại ở luyện khí kỳ không phải mười năm thì cũng là vài chục năm.
Các loại võ kỹ đã tu luyện đến mức thuần thục, kinh nghiệm chiến đấu một cái so với một cái đều lợi hại.
Mà Hạ Ngưng Tuyết đứng ở vị trí thứ 3 đã là cực hạn!
Nếu như không phải trước đó gặp phải đối thủ đều là liếm cẩu.
Lấy nàng tu vi chỉ có luyện khí tầng 8, muốn tiến vào trước mười còn thật sự là có chút khó khăn.
“Ngưng Tuyết, à không, đồ nhi ngoan, mau mau hướng về vi sư a!” Mạc Vũ Hà lúc này đứng lên, vuốt vuốt lấy râu bạc hướng về Hạ Ngưng Tuyết nói nói.
Một bộ cao thâm mạc trắc, có lão giả phong phạm!
Đám phong chủ: Ta xx mẹ ngươi! Mặc dày cũng vừa phải thôi, chưa gì liền gọi đồ nhi, ngươi mẹ nó thứ vô liêm sỉ!
“Hảo đồ nhi, ta là Lưu Sùng, phong chủ của Vô Cực Phong, cái khác không nói, chỉ cần chịu bái ta làm thầy, ta nguyện ý nhường chức vị đại sư tỷ cho ngươi a!” Lưu Sùng cũng không có chịu thua kém, mở miệng liền đưa ra bánh ngọt.
Tề Vô Hối: Ngọa tào! Ngươi mẹ nó quá phận a!
“Đồ nhi, đừng nghe hắn, hướng ta a! Ta là chủ tu kiếm đạo, bái ta làm thầy tuyệt đối là quyết định đúng đắn nhất của ngươi! Nơi này có hoàn chỉnh 《Lam Hoàng Kiếm Điển》 bái ta làm thầy, ta liền giúp ngươi nhanh chóng luyện đến đại thành.” Tề Vô Hối cũng không chịu thua kém nói.
Hạ Ngưng Tuyết bị làm cho khó xử, không biết phải làm sao mới phải.
Nàng chỉ muốn bái nhập Vô Danh Phong mà thôi!
Cái khác đệ tử phía dưới nhìn thấy một màn này đều là một mặt hâm mộ cùng ghen ghét.
Đương nhiên, hâm mộ là chỉ nam nhân.
Còn ghen ghét là chỉ nữ đệ tử.
Nếu như Hạ Ngưng Tuyết lại là một cái nam nhân.
Đương nhiên sự tình sẽ theo chiều hướng ngược lại!
“Được rồi! Người còn chưa đến đông đủ, các ngươi vội cái gì vội?” Âu Dương Hạo trừng mắt nhìn lấy hai tên phong chủ.
Sau đó hắn lại mở miệng nói: “Đến, tìm cho ta mười cái...à không, cho ta tìm ra 20 cái mập mạp nữ đệ tử, ta có chuyện quan trọng muốn an bài!”
“Ngọa tào! Ngươi mẹ nó làm thật a!” Lâm Tuyệt thầm mắng, sau đó không dám tiếp tục ẩn thân nữa, vội vàng hướng đến chỗ đám tông chủ chạy nhanh.
“Ha ha ha...không có ý tứ không có ý tứ, trên đường gặp cụ già qua đường cho nên đến có chút trễ a!” Lâm Tuyệt gãi gãi đầu, lúng túng nói.
Cụ già qua đường?
Đám phong chủ bị Lâm Tuyệt lời nói cho có chút nghẹn ở.
Ngươi mẹ nó không biết viện lý do thì mai mốt cũng không cần viện a!
Theo Lâm Tuyệt xuất hiện một khắc này.
Hắn ngay lập tức liền trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ tông môn.
Dù sao, tại trường hợp này còn có thể đến muộn.
Lại có thể tùy ý viện lý do, có chút không tôn trọng tông chủ đại nhân a!
Hơn nữa.
Nhìn còn có chút soái!
Không!
Phải nói là thật sự rất soái!
Đặc biệt là khí chất, cứ như là tiên nhân vi hành đồng dạng.
Nói nhan trị có nhan trị.
Nói khí chất có khí chất.
Tông môn từ lúc nào có người đẹp trai như vậy a?!!
“Đạp mã! Tên này là ai vậy? Vậy mà có thể ở trên phương diện nhan trị cùng ta đánh một hồi a!”
Lời hắn nói ra bị đám người xung quanh nhìn chằm chằm.
Mẹ nó!
Ai cho ngươi tự tin a?
Là trên mặt ngươi cái nốt ruồi kia mang đến?
“Ngươi nếu là hôm nay tay không trở về, vậy ta liền giúp ngươi chọn 20 cái “xinh đẹp nữ tử” để ngươi nhân sinh về sau có thêm sắc màu a!” Âu Dương Hạo trừng mắt nhìn Lâm Tuyệt mở miệng nói, “xinh đẹp nữ tử” bị hắn cắn âm vô cùng nặng.
“Ặc...ta biết!” Lâm Tuyệt có chút xấu hổ nói.
Sau đó cũng liền tìm cho mình một chỗ đề ngồi xuống.
Mà hắn cùng với Âu Dương Hạo giao lưu, bên dưới các đệ tử đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Một đám nữ đệ tử bắt đầu phô lên ngạo nghễ tư bản.
Muốn trở thành một trong hai mươi vị nữ đệ tử kia.
Không có cách.
Lâm Tuyệt quá soái rồi!
Hơn nữa, thân phận lại giống như rất cao a!
Phong chủ?
Hoặc là thiếu tông chủ?
Mặc kệ là cái thân phận nào.
Các nàng đều can tâm tình nguyện giúp cho Lâm Tuyệt nhân sinh có thêm sắc màu.
Hạ Ngưng Tuyết lúc này mày ngọc nhíu chặt.
Ánh mắt lạnh lùng mang theo chấn kinh nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyệt.
Có chút không dám tin tưởng.
Dựa theo lời nói của tông chủ, Lâm Tuyệt giống như sống rất phóng túng.
Một lần đều muốn 20 cái nữ nhân.
Vậy trong khoảng thời gian kia, hắn không tìm nàng là tại bận bịu cùng cái nữ nhân khác bàn luận nhân sinh?
“Lâm Tuyệt! Đồ tồi tệ! Cái đồ đại móng heo!” Hạ Ngưng Tuyết vô cùng ủy khuất.
Nàng khóe mắt lúc này ẩn ẩn chảy lệ.
Lâm Tuyệt lúc này cũng không có biết trong lòng Hạ Ngưng Tuyết ý nghĩ.
Hắn hiện tại đang bận bịu tìm chỗ ngồi đâu!
“A! Chỗ này không có ai ngồi sao?” Lâm Tuyệt nhìn nhìn một lượt đám phong chủ.
Cảm thấy số lượng không thiếu ai.
Nhưng không hiểu sao chỗ này lại bị bỏ trống.
Thế là hắn không do dự liền ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống một khắc.
Ánh mắt của cả đám phong chủ đều tập trung lên trên người của hắn.
“Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Trên mặt ta dính thứ gì sao?” Lâm Tuyệt không hiểu hỏi.
Cả đám phong chủ cũng không có nói lời nào, chỉ là hướng hắn giơ lên ngón tay cái!
Ngưu bức!
Đám phong chủ thật sự cảm thấy Lâm Tuyệt ngưu bức!
Bọn ta cũng nghĩ muốn ngồi, nhưng mà thật không dám a!