Chương 33 Các ngươi tranh qua được hắn sao?
Lúc này.
Màn đêm lộ ra phá lệ yên tĩnh.
Bên trong căn nhà nhỏ.
Hạ Ngưng Tuyết đẩy ra ô cửa sổ.
Tay ngọc nâng cằm, nghiêng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm.
Đôi mắt của nàng so với trên trời bất kỳ ngôi sao nào đều muốn xinh đẹp!
Nhưng ánh mắt của nàng lại hoàn toàn vô cảm.
Mang theo ảm đạm ưu buồn!
“Tại sao a? Cho dù cố gắng như thế nào ta đều không quên được ngươi a...
Tại sao a? Vì sao ai cũng có thể đến làm phiền ta, nhưng ngươi lại không a...
Tại sao ngươi không tìm đến ta dù chỉ một lần a?
Một lần thôi, dù chỉ một lần thôi cũng được a...”
Âm thanh nỉ non u u vang lên trong đếm tối.
Tức giận xen lẫn không can tâm.
Có hận thù mang theo sự nhung nhớ.
Nàng lại một lần nữa nghĩ đến hắn...
...
Thời gian hai tuần đảo mắt liền qua.
Trong đoạn thời gian này, tông môn đại điển chiêu thu đệ tử mới cũng sơ bộ hoàn thành.
Kế đó liền chính là ngoại môn tỉ đấu.
Khu vực ngoại môn lúc này tụ tập đông vui như là trẩy hội.
Không chỉ có mỗi đệ tử ngoại môn mà nội môn, nồng cốt cùng thân truyền đệ tử cũng kéo tới.
Bọn hắn thật muốn xem đám luyện khí kỳ đánh nhau?
Không không!
Bọn hắn chỉ là đến để xem mỹ nữ mà thôi.
Trong đó gần một nữa nhân khí là do Hạ Ngưng Tuyết một tay kéo tới.
Phần còn lại đương nhiên chính là Thường Nguyệt tiên tử mang đến!
Đúng vậy!
Chỉ có hai người liền khuấy đảo toàn bộ tông môn!
Dù sao, cùng một chỗ lại có thể đồng thời xuất hiện hai cái siêu cấp mỹ nữ.
Loại chuyện tốt này, tông môn đã lâu chưa có gặp qua!
“Các ngươi nói xem, lần này ngoại môn tỉ đấu ai sẽ là người lợi hại nhất?”
“Còn cần phải hỏi? Đương nhiên là Hạ nữ thần a!”
“Đúng đúng! Chắc chắn là Hạ nữ thần xinh đẹp nhất!”
“Mẹ nó! Ta hỏi ai là người lợi hại nhất, cũng không có hỏi ai xinh đẹp nhất a!”
“Khái khái! Vậy thì đương nhiên là Thường Nguyệt tiên tử rồi! Nàng là lợi hại nhất!
+1
+2
+3...
...
Vị đệ tử kia: “...” Xem như hắn đến nhầm chỗ đi!
Chưa có bắt đầu tỉ đấu, đám đệ tử liền bắt đầu tụm lại một chỗ bắt đầu xôn xao bình luận.
Theo thời gian.
Người người kéo đến càng lúc càng đông.
Các con bài bạc nhanh chóng hội tụ.
Ngoại môn tỉ đấu cũng muốn chính thức bắt đầu.
...
Vô Danh Phong.
Lâm Tuyệt lúc này từ bên trong đả tọa chậm rãi mở mắt ra.
Có thể nói người có mục tiêu liền sẽ có động lực.
Hắn dùng thời gian 2 tuần liền thành công để cho thủy hệ linh căn đột phá đến trúc cơ trung kỳ.
Đây đều là do hắn không ngừng khổ luyện hấp thu cực phẩm linh thạch đạt đến.
Tốc độ này đã có thể nói là thần tốc đến khoa chương.
Dù sao, Sở Phàm dùng thời gian gần 2 năm mới từ trúc cơ sơ kỳ đạt đến trúc cơ trung kỳ.
Đương nhiên, đa phần thời gian là do hắn tu luyện võ kỹ cùng với tích lũy nội tình.
Nhưng không thể không nói, Lâm Tuyệt dùng 2 tuần liền đột phá một cái tiểu cảnh giới thật sự có chút biến thái.
Lần kia dùng một ngày liền không tính, hắn khi đó là tại cắn thuốc!
Lúc này.
Lệnh bài treo bên hông của hắn lại có động tĩnh.
“Lâm Tuyệt! 3 phút thời gian của ngươi có phải hay không là hơi lâu rồi? Đây mẹ nó cũng 3 tiếng đồng hồ rồi a! Thi đấu cũng muốn xong, ngươi vậy mà còn chưa chịu đến?!!!” Âu Dương Hạo có chút tức giận nói.
Ặc!
Lâm Tuyệt miệng nhỏ khẽ run một cái, cũng không có hồi âm lại.
Dù sao hắn cũng không biết nên tìm cái lý do gì để ngụy biện.
Chẳng lẽ nói nữa đường đau bụng?
Nhưng có thể ngồi xổm ngồi tận 3 tiếng?
Đây khác nào muốn tự nói mình bị trĩ nặng a!
“Ngươi đâu rồi? Tại sao lại không nói gì?” Âu Dương Hạo lại lên tiếng.
“Đây là ta đang tại trên đường chạy a! Cũng sắp rồi a!” Lâm Tuyệt vội vàng qua loa nói.
“Ngươi mẹ nó liền chạy tới ngay cho ta! Nếu không ta đây liền chọn giúp ngươi mười cái xú nữ đến Vô Danh Phong giúp ngươi làm ấm giường!” Âu Dương Hạo ngữ khí đe dọa nói.
“Ngọa tào!! Đừng đừng! Cho ta 5 giây, ta cái này liền tới ngay!” Lâm Tuyệt thật là bị dọa sợ, vội vàng rời đi.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là trở về mặc lại một kiện tốt ý phục.
Dù sao nha, cũng là đi gặp lại mối tình đầu, không thể mặt lấy một dạng khất cái đi gặp nàng được.
...
Diễn võ trường.
Lúc này.
Bên trên lôi đài.
Hạ Ngưng Tuyết đang cùng với một cái nam đệ tử tiến hành đối chiến.
Nàng dáng người thướt tha yểu điệu nhưng tư thế lại hiên ngang cô độc.
Đối diện nàng là một cái vóc người to cao đen hôi cầm lấy chiến rìu nhưng khí thế lại có chút bạt nhược.
Hoàn toàn bị nàng hung hăng áp chế.
Tuy rằng tu vi đều là luyện khí kỳ tầng 8, nhưng mà Hạ Ngưng Tuyết phương diện võ kỹ mạnh hơn đối phương nhiều lắm.
Một bên tiểu thành, một bên chỉ vừa vặn đạt đến tinh thông.
Cho nên chỉ với vài đường kiếm liền bị nàng chém cho trọng thương rơi đài.
“Oa! Hạ nữ thần uy vũ!”
“Ngưng Tuyết sư muội! Ta yêu ngươi!”
“Ngưng Tuyết Ngưng Tuyết...”
Dưới võ đài, một đám liếm cẩu vì nàng trợ uy.
Mỗi lần có nam đệ tử cùng nàng đối chiến.
Uy phong của bọn hắn liền giống như bị đám liếm cẩu này làm cho giảm mạnh.
Tính uy h·iếp rõ ràng mười phần!
Muốn dùng toàn lực đánh nhau đều khó!
Bởi vậy, Hạ Ngưng Tuyết đều không có bao nhiêu mệt mỏi liền dễ dàng tiến vào trước mười.
Một đợt lại đến một đợt.
Cuối cùng liền muốn tiến vào trước năm.
Lần này, đối thủ của Hạ Ngưng Tuyết là một vị nữ tử tu vi luyện khí kỳ tầng 9, tên gọi Vương Thanh Mẫn.
“Các ngươi nói xem, Ngưng Tuyết nữ thần có thể tiếp tục hay không đi tiếp?”
“Cái này khó mà nói a! Vương sư tỷ thế nhưng là đứng đầu đệ tử ngoại môn a!”
“Hừ! Vậy thì thế nào, Ngưng Tuyết nữ thần cuối cùng vẫn sẽ thắng!”
...
“Hạ Ngưng Tuyết sư muội, ngươi cần phải cẩn thận a, ta chắc chắn sẽ không như đám nam nhân kia đầu óc mê muội a!” Vương Thanh Mẫn nhìn Hạ Ngưng Tuyết có chút châm biếm nói.
Hạ Ngưng Tuyết cũng không có phản ứng Vương Thanh Mẫn, đáp lại đối phương chỉ là một câu: “Tiếp kiếm!”
Nói nói, nàng liền nâng lên kiếm đâm về phía của Vương Thanh Mẫn.
Vương Thanh Mẫn bị Hạ Ngưng Tuyết thái độ đạm mạt để nàng vô cùng khó chịu.
Cộng thêm toàn bộ nam nhân bên trong tông môn đều là liếm cẩu của Hạ Ngưng Tuyết.
Đồng dạng là nữ nhân, nàng ghen ghét đương nhiên sẽ có!
Chính bởi vậy.
Cho nên lần ngoại môn tỉ đấu này, nàng liền muốn đem Hạ Ngưng Tuyết khuôn mặt xinh đẹp lãnh ngạo này cho đánh bại.
Nếu có thể, liền đem đối phương hủy dung lại càng tốt!
“Phi hoa!” Quát lên một tiếng.
Vương Thanh Mẫn từ bên trong ống tay áo bắn ra vô số cánh hoa bay về phía của Hạ Ngưng Tuyết.
Hạ Ngưng Tuyết một bên tránh né một bên huy kiếm chém rụng cánh hoa.
Cánh hoa nhìn như yếu mềm.
Vậy mà không nghĩ đến, cùng với kiếm sắt v·a c·hạm lại sinh ra mảnh liệt “leng keng” âm thanh.
Vương Thanh Mẫn nhìn thấy phần lưng của Hạ Ngưng Tuyết lộ ra sơ hở, liền vung kiếm đâm tới.
Hạ Ngưng Tuyết lúc này đang bận bịu đối phó với đầy trời “Phi Hoa” cho nên chỉ có thể vội vàng né tránh đường kiếm của đối phương.
Đồng dạng một môn luyện khí tâm pháp nhưng Vương Thanh Mẫn tu vi lại cao hơn Hạ Ngưng Tuyết một tầng, kinh nghiệm chiến đấu lại so với Hạ Ngưng Tuyết mạnh hơn nhiều lắm.
Rất nhanh liền chém trúng vào phần hông của Hạ Ngưng Tuyết.
Phốc!
Hạ Ngưng Tuyết dẫm mạnh cước bộ.
Vội vàng cùng đối phương cách ra một đoạn khoản cách.
Một tay cầm kiếm, một tay che miệng v·ết t·hương đang chảy máu.
Nhìn đến còn khá chật vật.
Trên đài cao quan chiến.
Các trưởng lão cùng đám phong chủ cũng bắt đầu không ngừng dị nghị.
“Ta nghe nói Hạ Ngưng Tuyết chỉ dùng không đến 2 năm liền từ tu vi luyện khí tầng 3 đạt đến tu vi luyện khí tầng 8 a! Bực này thiên tư quả thật có chút nghịch thiên!” Liễm Viêm một bộ thần sắc hâm mộ nói.
“Đáng tiếc! Kinh nghiệm chiến đấu vẫn là quá ít!” Đám trưởng lão phụ họa theo.
“Nàng bộ công pháp 《Lam Hoàng Kiếm Điển》 tu luyện cũng không tồi, đã sắp đạt đến tinh thông tầng thứ a!”
“Nàng tuy rằng chiến bại, nhưng người này Thiên Kiếm Phong muốn!” Mạc Vũ Hà đột nhiên mở miệng dẫn đạo.
Hắn vừa nói ra câu này, toàn bộ đám phong chủ liền không vui.
“Mạc phong chủ, ngươi đừng có mà quá phận, nàng rõ ràng đã sớm là người của Vô Cực Phong ta!” Lưu Sùng có chút tức giận nói.
“Của ngươi! Liền ngươi cái này hai hàng cũng muốn cùng ta tranh đoạt?!” Mạc Vũ HÀ nhìn Lưu Sùng khinh thường nói.
“Ngươi...ngươi...” Lưu Sùng bị nói cho tức giận, nâng lên tay chỉ chỉ vào mặt của Mạc Vũ Hà nói không ra lời, sau đó hắn liền nghĩ đến thứ gì, liền nhếch miệng lên cười nói:
“Há! Để rồi xem, có ngươi kinh hỉ!”
“Ngươi lời nói là có ý gì?” Mạc Vũ Hà nhìn vẻ mặt gợi đòn của Lưu Sùng không khỏi khó hiểu hỏi lấy.
Liễu Viêm nhìn xem hai người bọn hắn một bộ không ai nhường ai, không khỏi khiến hắn ác thú đứng ra nói: “Các ngươi nghĩ tranh qua được hắn sao?”