Chương 2 Tu tiên bất thành, tu võ cũng muốn phế
Một đường gia tốc phi hành, tốn đi không ít thời gian rốt cuộc mới đến Lam Hoàng Thiên Tông.
Lâm Tuyệt khi đó nội tâm nhiệt liệt kích động.
Bởi vì nhìn đến, hắn cảm thấy nơi này có vẻ còn rất không tệ!
Núi non biển bạc, non xanh nước biếc, rừng cây xanh thẫm trải rộng vô biên.
Đặc biệt khí hậu vô cùng thoáng mát, mang đến một cỗ cảm giác vô cùng thư thái dễ chịu.
So sánh mới vừa ban nảy phi hành dễ chịu chênh lệch gấp trăm lần.
Mặc dù cưỡi mây vượt gió nghe đến còn rất không tệ, nhưng chân chính trải nghiệm lại vô cùng khó chịu cùng say sẫm.
Hắn một đường đều bị sư tôn của hắn xách theo, tư thế lúng túng khó chịu cực kỳ.
Mặc dù được sư tôn hộ thể che trở khí lưu, nhưng trước mắt tầm mắt gia tốc thật theo không kịp, nhìn đều muốn một trận nôn mữa.
Tiến vào bên trong tông môn.
Hắn bị sư tôn một đường mang thẳng vào đại điện tông môn.
Đơn giản là cùng cao tầng chào hỏi lập xuống thân phận.
Ngắn ngủi không đến vài phút, hắn liền bị sư tôn mang thẳng trở về động phủ.
Hắn lúc ấy là thật bị sư tôn của hắn hành sự lôi lệ phong hành làm cho có chút choáng váng.
Nhanh!
Thật sự là quá nhanh!
Cảm giác giống như ở lại thêm một giây liền muốn tốn thêm tiền đồng dạng!
Đừng nói là để hắn thêm lời thoại, hắn lúc ấy ánh mắt còn có vài người chưa kịp nhìn rõ ràng nữa là!
Cách hành xử của sư tôn để hắn lúc ấy rất bắt đắc dĩ!
Khi đó Lâm Tuyệt còn đang ở trong trạng thái chấn kinh cùng nghi hoặc đâu!
Bởi vì đại khái thông qua cách hành xử, hắn cảm giác sư tôn của hắn ở trong tông môn địa vị giống như không phải bình thường!
Nói thế nào đây?
Làm gì có cái cung phụng trưởng lão nào mà có thể một dạng tùy tiện thẳng tay chỉ chỉ trỏ trỏ nhất tông chi chủ a?
Đã vậy, đối phương không những không giận, ngược lại tốt, tông chủ của một tông ấy vậy mà đối với sư tôn của hắn so với Lâm Tuyệt còn muốn liếm.
Đám phong chủ kia càng lợi hại hơn, một người so với một người càng muốn liếm!
Cái này để Lâm Tuyệt có chút mộng!
Nhưng càng mộng hơn là hắn còn chưa kịp đứng ra trang bức một cái, hưởng chút hào quang thì bị chộp về động phủ.
Cái này bức cứ vậy liền mất để hắn lúc ấy khó chịu gần c·hết.
Nhưng ngẫm nghĩ, ở thế này hắn cũng là người có chỗ dựa, nội tâm liền lâng lâng cảm xúc dạt dào.
Đối với tự mình xuyên qua mà không có hệ thống cũng không đến nổi tệ!
Nhưng mà cái kia một tia bất an, ấy vậy mà cũng không có như vậy biến mất.
Mang theo Lâm Tuyệt trở về động phủ.
Vương Tiêu Dao lại sử dụng chiêu củ, không quá 3 giây lại vô thanh vô tức biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Tuyệt.
Trước khi rời đi cũng chỉ để lại một câu nói: “Đồ nhi, ngày sau còn dài, tương lai gặp lại.”
Cái này đạp mã để cho Lâm Tuyệt lúc ấy hoàn toàn mộng bức muốn khóc không ra nước mắt.
Hắn cũng hiểu được vì sao lại cảm thấy bất an.
Cái này mẹ nó chẳng phải nói để hắn ở nơi này tự sinh tự diệt sao?
Mặc dù nội tâm muốn khóc, nhưng Lâm Tuyệt lúc ấy vẫn ôm lấy hy vọng.
Dù sao đường đường là một tòa sơn phong, ít nhiều cũng phải có cái khác trưởng lão cùng đệ tử sinh sống a?
Nhưng để Lâm Tuyệt tuyệt vọng là nơi này ngoài hắn ra, giống như cũng không có bất kỳ một cái khác sinh vật sống nào tồn tại.
Hắn lúc ấy chỗ đứng lại là ở trên đỉnh núi.
Độ cao so với mặt đất ít nhất cũng phải vài nghìn trượng.
Cho dù là một cái người trưởng thành gặp phải cũng muốn quỳ.
Chứ đừng nói hắn lúc ấy chỉ là thằng nhóc 5 tuổi, tuy rằng vóc dáng so với những đứa trẻ khác có chút to xác, nhưng đối mặt với đỉnh núi cao như vậy cũng không có trứng dùng.
Gào thét trong vô vọng.
Lâm Tuyệt liền nhớ đến tổ tiên mười tám đời của Vương Tiêu Dao.
Ân, đương nhiên là ở trong lòng điểm danh.
Tiểu thuyết viết bái sư không phải dạng này viết a!
Đừng nói là truyền đạo, đến cả quà gặp mặt đều không có!
Một tòa núi lớn chỉ toàn đất với đá, tương lai sợ rằng đói bụng chỉ có thể cạp đất mà ăn a!
Ai muốn xuyên không a!
Ai mượn mang hắn đến nơi này a!
Lâm Tuyệt lúc ấy có biết bao nhiêu ủy khuất nói không nên lời.
Cũng may mắn đến cuối cùng vẫn là vị tông chủ đại nhân kia tìm đến chăm sóc hắn.
Nếu không, hắn thật muốn xong rồi!
Bởi vậy hắn cũng đối với vị tông chủ đại nhân này thuận mắt vô cùng.
Đã ăn uống không còn là vấn đề, an toàn cũng có người che trở.
Lâm Tuyệt đương nhiên muốn đạp bước vào tiên lộ.
Nhưng cảm giác giống như trời không toại nguyện.
Luyện khí tâm pháp hắn đọc qua một lần liền lý giải rõ ràng.
Nhưng cuối cùng là khâu thực hành, hắn cố gắng như thế nào đều không thể dẫn khí nhập thể.
Bởi vì hắn hoàn toàn không cảm nhận được thiên địa linh khí.
Một tháng, rồi lại đến một năm, một năm lại nhiều cái vài năm, Lâm Tuyệt vẫn không thể nào dẫn khí nhập thể.
Thời gian hao mòn, Lâm Tuyệt nội tâm dần trở nên tuyệt vọng.
Làm một cái xuyên việt giả, ai lại can tâm trở thành một cái phế vật đâu!
Luyện khí không được, Lâm Tuyệt đương nhiên liền nghĩ đến luyện thể.
Nhưng bởi lúc ấy hắn còn quá nhỏ, cơ thể đang trong tình trạng phát triển, không thích hợp cường độ cao tập luyện.
Chỉ có thể nhẫn nhịn cái vài năm.
Mỗi ngày ngủ nghỉ, đọc sách phơi nắng.
Lâm Tuyệt tuyệt đối trôi qua nhàn hạ nếu như không bị Âu Dương Hạo mỗi ngày làm phiền.
Bởi vì có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, Lâm Tuyệt chỉ có thể lấy đọc sách làm niềm vui.
Bởi vậy thiên phú ngộ tính nghịch thiên của hắn bị Âu Dương Hạo để mắt tới.
Mỗi ngày đều muốn cùng hắn đàm luận.
Lâm Tuyệt đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Ngược lại có người cùng hắn nói chuyện giải khuây cũng không tệ!
Dù sao hắn là đối với vị tông chủ này là hảo cảm vô cùng!
Nhưng dần dần Lâm Tuyệt cảm thấy không thích hợp.
Âu Dương Hạo đường đường là một cái tu vi nguyên anh kỳ viên mãn.
Vậy mà mặt dày mỗi ngày hướng hắn thỉnh giáo võ kỹ.
Càng thái quá là vị này tông chủ giống như thể hồ quán đỉnh.
Các loại công pháp võ kỹ ấy vậy mà muốn tiến thêm bước nữa, có bước nhỏ đột phá.
Tu vi cũng nới lỏng ra thêm một đoạn.
Ở trước mặt không ngừng khen Lâm Tuyệt là một cái kỳ tài.
Điều này khiến cho Lâm Tuyệt có chút c·hết lặng!
Hắn một cái không có tu vi chỉ đạo một cái tu vi nguyên anh kỳ viên mãn thích hợp sao?
Đối phương không những tiến bộ mà còn ở trước mặt hắn không ngừng các loại khen, đối với hắn là tuyệt đối coi trọng!
Cái này chẳng phải là đang g·iết người tru tâm, khi dễ người thành thật sao!
Uổng công ta xem người là bằng hữu, ngươi vậy mà lợi dụng ta mỗi ngày tiến bộ!
Thật mẹ nó quá phận quá đáng!
Tuy rằng ngươi mỗi ngày cho ta ăn ngon, nhưng cũng không thể tiếp tục dạng này a!
Ngoài chu cấp cho Lâm Tuyệt lương thực ra, Âu Dương Hạo cũng cấp cho hắn rất nhiều đan dược cùng với linh thạch, trung phẩm, thượng phẩm linh thạch số lượng cũng không ít.
Nhưng điều đáng nói là Lâm Tuyệt mỗi lần phục dụng đan dược là y như rằng phục dụng thuốc sổ.
Để hắn liên tục 2 ngày chỉ có thải ra mà không có hấp vào.
Lúc đó hắn còn tưởng là muốn tiếp tục một lần nữa xuyên việt đâu!
Hắn cũng đối với đan dược dạng này sinh ra sợ hãi.
Còn về linh thạch.
Hắn một cái không cách nào dẫn khí nhập thể thì có bao nhiêu linh thạch đến bổ túc cũng vô dụng.
Chẳng lẽ muốn nghiền nát rồi pha nước uống?
Cũng may hắn không có làm, nếu không thì thật xanh cỏ.
Cứ như vậy, Lâm Tuyệt hoàn toàn bế quan, không muốn cùng Âu Dương Hạo đàm luận bất cứ cái gì nữa.
Điều này để cho tông chủ Âu Dương Hạo vô cùng tiếc nuối.
Lâm Tuyệt đối với cái này cũng rất bất đắc dĩ, có thể là hắn ích kỷ không muốn nhìn người khác so với hắn trôi qua muốn tốt đi!
Nhưng nếu cứ để đối phương chiếm tiện nghi, chỗ tốt hắn không có, nội tâm lại đau xót triền miên hắn thật đúng là chịu không được.
Dạng này ủy khuất ai mà chịu nổi a!
Lâm Tuyệt từ đó cũng bắt đầu bày nát.
Bày nát là đối với tu tiên vô vọng, nhưng hắn vẫn rất yêu quý cái thân thể này.
Mỗi ngày đều nương tựa theo phương pháp của saitama, không ngừng rèn luyện lấy.
Không thể tu tiên hắn còn không thể luyện võ hay sao?
Biết đâu đó một ngày hắn thật trở thành đầu trọc saitama, một quyền bình thiên hạ thì sao?
Ôm lấy mộng tưởng, Lâm Tuyệt kiên trì rèn luyện hơn 3 năm.
Vóc dáng của hắn cũng không có trở nên đồ sộ, tóc cũng không có trọc, ngược lại luyện thành một bộ thư sinh tuấn tú thon dài.
Điển hình cho kiểu mặc vào thấy gầy, cởi ra có thịt.
Soái càng thêm soái!
Lực lượng hùng hậu nhưng không có giống như saitama một quyền một tiểu bằng hữu, cùng lắm đấm vào thân cây để cho nấm đấm của hắn chảy máu mà thôi!
Xong! Cái này luyện võ giống như cũng muốn phế a!
Một năm sau đó, cũng liền là khi ấy Lâm Tuyệt 18 tuổi.
Một lần tình cờ rời khỏi Vô Danh Phong liền thấy được Hạ Ngưng Tuyết.
Rất rất lâu chưa nhìn thấy người trẻ tuổi, còn là một cái nữ nhân đẹp như tiên nữ giáng trần.
Lâm Tuyệt lúc ấy liền động tâm tư.
Dựa vào bề ngoài soái khí, dáng người cao ráo cùng với miệng lưỡi dẻo quẹo, Lâm Tuyệt rất nhanh liền cùng đối phương kết thành chí thân bằng hữu.
Trong thời gian quen nhau, Lâm Tuyệt cũng không có keo kiệt, tiễn đưa nàng rất nhiều tài nguyên.
Dù sao hắn không dùng được, chẳng lẽ còn muốn khư khư giữ lấy?
Lấy đi ngâm nữ nhân mới chính là tác dụng chân chính của tài nguyên a!
Bởi vậy cho nên hai người quan hệ dần trở nên thân cận, mập mờ khó nói nên lời.
...
Trở lại hiện thực.
Ngồi trong động tối, Lâm Tuyệt ảo nảo thở dài.
Ức chế không thôi!
Hắn càng nghĩ càng không can tâm, càng nghĩ càng khó chịu.
Cũng không phải đối với Hạ Ngưng Tuyết khó chịu, mà là đối với chính bản thân hắn không vừa ý.
Suy nghĩ thật kỹ, hắn lúc này mới hiểu được.
Đây cũng không phải là hiện đại thế giới có pháp luật che chở.
Mà chính là tu tiên thế giới, cường giả vi tôn.
Một lời không hợp liền muốn diệt ngươi cả nhà.
Hắn cái kia tiện nghi sư tôn đi đâu không rõ.
Chính bản thân hắn lại không có thực lực gì.
Thật muốn cùng Hạ Ngưng Tuyết một chỗ, hắn có thể chịu nổi sao?
Người khác để ý nàng, vậy hắn muốn làm thế nào?
Người khác khi dễ nàng, vậy hắn phải làm sao?
Hạ Ngưng Tuyết hiện tại tu vi đã là luyện khí tầng 3, nếu như nàng đánh không lại đối phương, vậy hắn đi lên cũng chỉ có thể chịu c·hết.
“Ta mẹ nó thật vô dụng! Muốn truy một cái nữ tử cũng không có sức lực a! Lão thiên gia! Ngài để cho ta xuyên qua, nhưng mà quên cho ta nạp vip a!” Lâm Tuyệt ảo não nói.
Hắn không biết rốt cuộc muốn phấn đấu vì điều gì.
Tu tiên thì phế.
Tu võ cũng chẳng khác là bao.
“Nếu như không có xuyên qua, hoặc là nói không bị mang đến nơi này, ta có lẽ trôi qua còn không đến nổi tệ a! Cũng không cần phải chịu đến áp lực như vậy!”
Bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang đan xen, để cho Lâm Tuyệt chìm đắm trong vô vọng.