Chương 3 Hệ thống có thể đến muộn nhưng tuyệt đối không vắng mặt
Mang theo tâm tình nát bét cùng thất bại, Lâm Tuyệt dựa lưng vào trước động phủ ngắm nhìn bầu trời đêm sáng lấp lánh bởi vạn sao.
Sáng nhất cùng bắt mắt nhất vẫn là hạo nguyệt.
Nhưng khi nhìn ngắm lên vầng trăng kia, Lâm Tuyệt không hiểu sao có cảm giác đồng bệnh tương liên, nội tâm cô đơn trống vắng.
“Ta tại sao không cách nào dẫn khí nhập thể chứ? Là bởi vì bản thân linh căn có vấn đề sao?”
Lâm Tuyệt không ngừng lẩm bẩm lấy.
Hắn cũng nhiều lần hỏi qua tông chủ Âu Dương Hạo nguyên do, nhưng mà đối phương cũng hoàn toàn không biết.
Lâm Tuyệt cảm thấy cái này làm tông chủ có chút phế vật.
Nhìn một cái người linh căn tư chất còn không biết.
Nhưng mà Lâm Tuyệt không biết rằng lúc ấy Âu Dương Hạo dùng thần hồn dò xét qua Lâm Tuyệt như là đang dò xét một tầng mê vụ, hoàn toàn mò mẩm không ra bất cứ thứ gì.
Đến ngay cả sử dụng kiểm trắc thạch cũng không cho ra bất luận cái gì linh căn.
Kiểm trắc thạch bị Lâm Tuyệt chạm tay qua liền nháy mắt vỡ vụng.
Thử nhiều lần không những không mò ra cái gì còn làm hao tổn đi không ít kiểm trắc thạch.
Cái đồ chơi này tuy rằng không quý nhưng luyện chế vẫn là vô cùng khó khăn.
Có thể chỉ có một người biết được nguyên do, nhưng cái kia đáng c·hết sư tôn của hắn đã biệt tâm biệt tích, nói không chừng muốn gặp lại đều là một cái vấn đề.
Lâm Tuyệt nghĩ liền muốn tức giận đến hộc máu.
Bởi vì mò không đến rốt cuộc có hay không tồn tại linh căn, Lâm Tuyệt cũng vì vậy mà lâm vào xoắn xuýt không thôi.
Nếu như hắn cứ vậy bày nát, để rồi một ngày biết được mình có linh căn, nhưng đã quá trễ để tu luyện, hắn có thể sẽ hối hận muốn c·hết.
Nhưng nếu lựa chọn tiếp tục truy cầu, đến cuối cùng gục ngã mới biết được chính mình vốn dĩ không có linh căn, cái này so với g·iết hắn còn muốn tàn nhẫn hơn.
Bỏ qua mọi thứ để truy cầu thứ không tồn tại là điều mà Lâm Tuyệt chán ghét nhất!
...
Giờ phút này, Lâm Tuyệt chính đang đưa tay mò mẫm sờ lấy miếng ngọc bội đeo ở trên người.
Miếng ngọc bội này cũng không phải là của sư tôn Vương Tiêu Dao để lại cho hắn, mà là từ khi xuyên qua liền đã được hắn mang lên.
Dù sao cũng là di vật duy nhất của phụ mẫu, hắn luôn luôn mang theo bên mình, cũng không phải là bởi vì nhớ thương hai người bọn họ, ngược lại một tia tình cảm cũng không có.
Dù sao cả 2 kiếp đều là cô nhi, lấy đâu ra cái gọi là tình cảm thiên liêng mẫu từ hiếu phụ.
Chẳng qua là đem miếng ngọc bội giữ lấy thành một dạng kỷ vật mà thôi.
Nhưng giờ phút này, Lâm Tuyệt có chút xoắn xuýt.
Hắn cảm thấy bản thân hắn không thể tu luyện rất có thể là do miếng ngọc bội này gây nên.
Dù sao lão gia gia, tiểu tỷ tỷ thần rất thích ẩn nấp vào các loại mặc ngọc, nhẫn trữ vật loại này.
Cũng không phải là Lâm Tuyệt phát rồ, bởi vì kiếp trước đọc nhiều tiểu thuyết đều là viết theo dạng này.
Cái này mới khiến cho Lâm Tuyệt không khỏi hồ nghi.
Cũng không phải là Lâm Tuyệt bây giờ mới hồ nghi, lúc mới bắt đầu không thể tu luyện hắn đều đã suy nghĩ qua.
Cho nên mỗi lần tu luyện đều không có mang theo ngọc bội, mà là đem nó cách xa bao xa liền bao xa.
Nhưng như vậy đều không có gì thay đổi, nhiều lần xuống dưới hắn mới đem loại suy nghĩ này bỏ qua.
Nhưng mà hiện tại ma xuôi quỷ khiến, Lâm Tuyệt lại cảm thấy hắn không thể tu luyện là do chính cái này miếng ngọc bội.
“Lúc trước chỉ là đem nó cách xa, vậy bây giờ đem nó đập bể thì thế nào?”
Nghĩ như vậy, Lâm Tuyệt không khỏi cảm thấy vô cùng có khả năng, hắn cảm thấy mình giống như đã tìm ra phương hướng giải quyết.
Nội tâm khô héo cũng dần dần được tưới nhuận.
Nhưng ngại bởi là kỷ vật tùy thân, lại là duy nhất một cái, Lâm Tuyệt thật có chút không nở đập bể.
Ôm lấy một tia cuối cùng hy vọng, Lâm Tuyệt quyết định trước tiên mở miệng dọa dẫm.
Thế là hắn nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội, mở miệng nói:
“Này này! Ta lần này đem lời nói nói cho rõ ràng, mặc kệ bên trong là cái gì lão gia gia, hay lão thái...khụ khụ, tiểu tỷ tỷ ta không cần biết, nếu như ta đếm đến ba còn không chịu lộ mặt, ta liền đem miếng ngọc bội này cho đập bể.”
“Cái gì hương tiêu ngọc vẫn ta Lâm Tuyệt không quan tâm, ta lúc này liền đếm a.”
“Ta đếm đó...
1...
2...
3..........”
Đếm đến số 3, Lâm Tuyệt âm thanh có thể nói là kéo thật dài.
Nhưng mà ngọc bội vẫn không có bất kỳ cái gì phản ứng.
Lâm Tuyệt là thật tức giận, cắn răng hung ác cầm lấy cục đá liền nện xuống.
Chỉ là cục đá vừa cách miếng ngọc bội khoảng 3 cm thì phát sinh bất ngờ.
Miếng ngọc bội lóe lên hào quang chiếu rọi một mảnh đêm tối, cũng tạo ra một tầng phòng hộ bảo bộc lấy Lâm Tuyệt.
Sự việc phát sinh chỉ vỏn vẹn kéo dài chưa đến một phút liền ảm đạm xuống.
Nhưng mà Lâm Tuyệt nội tâm có thể là cực kỳ hưng phấn.
Hắn ban đầu thật sợ là không gì phát sinh, không không phá hư kỷ vật.
Nhưng bây giờ xuất hiện dị tượng để hắn càng thêm khẳng định miếng ngọc bội này có vấn đề.
Lâm Tuyệt nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội, hưng phấn cười nói.
“Ha hả, thế nào? Rốt cuộc chịu đi ra sao?”
Nhưng phản ứng hắn vẫn là tịch mịch.
Cái này thật khiến cho Lâm Tuyệt khí giận đùng đùng.
“Đạp mã, đã vậy rồi mà vẫn không chịu phản ứng ta?”
Lâm Tuyệt tức giận thở phì phò cầm lấy cục đá liền nện xuống.
“Lão tử lần này nện nát ngươi!”
Cụp!
Một đạo âm thanh vỡ vụng vang lên.
Không cần đoán cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Ngọc bội dĩ nhiên vỡ nát chia năm xẻ bảy.
Đại khái trôi qua 3 giây.
Lâm Tuyệt khóe miệng co quắp.
Biểu tình so với khóc còn muốn xấu xí.
Làm một trận ầm ĩ, cuối cùng công dã tràng!
Quan trọng là kỷ vật duy nhất cũng bị chính hắn cho nện nát.
Ban đầu mong đợi!
Cuối cùng thất vọng!
Thất bại khiến hắn tức giận!
Mất mát để hắn đau lòng!
Các dạng trạng thái cứt chó đan xen khiến cho nội tâm Lâm Tuyệt muốn vụn vỡ.
Cái này nào chỉ là đơn giản bạo kích, đây chính là x4 bạo kích khắc chế a!
Nào có khi dễ người quá đáng như vậy a!
Đây đơn giản giống như là đang khát thì tìm được nguồn nước, uống xong mới biết trong nước có cứt, còn chưa hết, cức này còn chính là của hắn ỉa.
Cái này đạp mã ai mà chịu nổi?
Còn may Lâm Tuyệt trái tim đủ lớn, không có khí huyết công tâm, tại chổ thổ huyết một mệnh ô hô.
Chỉ là nét mặt nhăn nhó khó coi như đít khỉ nhặt lấy từng mảnh ngọc vụng dời bước trở về trong động phủ của mình.
Hắn thật là có chút c·hết lặng.
Muốn nằm im lẳng lặng xuống.
Khóe mắt ấy vậy mà rơi lệ chảy xuống.
Quá đâm tâm!
Hắn rất muốn gào khóc thật to, nhưng bởi vì cô độc không có ai cùng hắn lý giải, chỉ có thể khóc không thành tiếng.
Vừa nằm xuống lẳng lặng ấy vậy mà lệ rơi đầy mặt.
Cũng ngay khi hắn tuyệt vọng muốn từ bỏ hết thảy thì đột nhiên một đạo âm thanh cơ giới trong đầu của hắn vang lên.
Đinh!
【Cảm nhận túc chủ đạt điều kiện trưởng thành, hệ thống vì túc chủ bắt đầu thức tỉnh 】
Roẹc roẹc...
Đinh!
【Hệ thống thức tỉnh thành công】
Đinh!
【Vô thượng chí tôn đấng toàn năng bật hack hệ thống xin ra mắt túc chủ】
Một loạt âm thanh cơ giới không ngừng vang lên trong đầu của Lâm Tuyệt.
Một đạo có thể là nghe lầm, nhưng mà nhiều đạo liền chứng tỏ hắn không có nghe lầm.
Áo giác?
Không có! Hắn hiện tại rất tỉnh táo có được hay không!
Bao nhiêu cảm xúc tiêu cực liền tựa như bị một trận bảo táp thổi bay đi.
Đổi lại là một trận cuồng hoan nắng hạn gặp mưa rào.
Lâm Tuyệt đứng thẳng người lên, khóe miệng không ngừng run rẫy mở miệng hỏi.
“Thống...thống ca, là ngài thật sao? Là hệ thống ba ba mà ta vẫn luôn mong mỏi đó sao?”
“Lần đầu ra mắt túc chủ.”
Lần này cũng không phải là một loại vô tuyến âm thanh cơ giới, trả lời Lâm Tuyệt là một đạo âm thanh mềm nhu dễ nghe vô cùng.
Mặc dù không có thanh thót ngọt ngào như Hạ Ngưng Tuyết, nhưng mà Lâm Tuyệt nghe vào như là tiếng trời, ngọt ngào mà thơm ngát.
“Khụ khụ...cái kia thống...tỷ ngài khỏe!” Lâm Tuyệt có chút hơi câu nệ chào hỏi.
Đương nhiên phải câu nệ a, đây chính là giúp hắn bật hack con đường a!
“Túc chủ không cần phải câu nệ, cứ gọi ta hệ thống hay thống tử đều được.” Lần này là một đạo âm thanh từ tính trầm ổn truyền đến.
Lâm Tuyệt nghe vào liền nổi cả da gà.
Mặc dù âm thanh vẫn rất tốt nghe.
Nhưng lần đầu là cơ giới, kế tiếp là ôn mềm ngọt nữ, sau đó là từ tính ấm nam.
Cái này mẹ nó thật khiến cho Lâm Tuyệt có chút khó mà tiếp thu, nhưng vẫn là mỉm cười nhe răng đáp.
“Vậy...vậy thống ca tốt.”
“Túc chủ ngài tốt.” Lần này lại là cái kia ngọt mềm nữ nhân.
Nghe vào, Lâm Tuyệt thật muốn mắng chửi lấy: Ngươi mẹ nó là muốn chơi ta đâu? Hay vẫn là đang chơi ta đâu?
Cuối cùng hắn vẫn là nhịn xuống.
Dù sao không dễ gì hệ thống mới chịu xuất hiện, nếu như bị hắn chửi cho chạy thì đến lúc đó hắn chẳng phải muốn khóc c·hết?
“Cái kia...thống ca, ngài mặc dù đã xuất hiện nhưng vì cái gì không thể xuất hiện sớm hơn a? Ta lúc mười tuổi nhìn đã không khác gì người trưởng thành nha.”
Hệ thống: “Túc chủ ngài khi đó không có bị đã kích dẫn đến tuyệt vọng nha.”
“Ai nói a? Ta khi đó thật nhiều lần tuyệt vọng muốn c·hết, gọi tên của ngài không quá ngàn cũng đến trăm a.” Lâm Tuyệt có chút không phục nói.
“Túc chủ khi đó còn chưa yêu đương, còn chưa thất tình nên vẫn chưa thỏa mãn điều kiện.”
Lâm Tuyệt: ...????
Cái này đạp mã là cái gì lý do?
Xuyên qua muốn kích hoạt hệ thống phải trải qua từ hôn lưu sao?
Mặc dù tình cảnh của hắn không phải từ hôn lưu, nhưng bắt buộc phải dính líu đến nữ nhân sao?
Cái này đạp mã hệ thống ngươi tư duy có chút khác người a?
Cơ mà ta giống như là thất tình sao?
Được rồi, được rồi, người là hệ thống ba ba, ngươi nói liền tính a!