IV
Xương Uy chầm chậm quay nhìn con vượn tuyết chúa, cổ họng anh khô ran, sống lưng lạnh toát. Trận chiến... vẫn chưa thể kết thúc.
Huệ Nha cũng đang đứng lên và quay về phía con quái vật khổng lồ, con mắt bạc của nàng lại sáng rực.
Con quái thú chúa kia cao tới hơn 8 mét, cặp mắt lớn vàng rực, thân thể lừng lững nặng nề với những khối cơ đồ sộ và bộ lông trắng rậm rạp. Trên đầu nó có tới 5 cuộn sừng bự chảng mọc tỏa ra như một chiếc vương miện chết chóc. Và chiếc chùy đá trên tay nó thì lớn tới mức có thể đập tan tành cả một tòa nhà.
GRÀÀOOOO!!!
Con quái thú rống lên một tiếng vang dội khắp thành phố chết, rồi nó bắt đầu nện bước tiến về phía Xương Uy và Huệ Nha.
Thình! Thình! Thình!
Những bước chân của con quái khiến cả khu quảng trường như muốn rung chuyển. Xương Uy quay nhìn Huệ Nha, anh... mỉm cười:
"Này Huệ Nha, chúng ta sẽ cùng thắng trận này chứ?"
"Vâng." - Nàng dịu dàng gật đầu.
"Vậy thì tiến lên nào!" - Xương Uy thét lên đầy khí thế.
Và hai người cùng vung kiếm lên bay thẳng vào con quái vật. Nó liền vung chùy nện xuống họ! Nhưng họ đã kịp chia ra hai hướng tránh khỏi, cây chùy đập UỲNH xuống nền tuyết gây chấn động khắp mặt đất.
Con quái chúa lại tiếp tục xoay người vùn vụt vung chùy ra xung quanh, nhưng với tốc độ di chuyển linh hoạt của Xương Uy và Huệ Nha thì rốt cuộc nó chỉ có thể đập vào... không khí thôi. Hai người áp sát nó, tung ra những nhát chém mạnh mẽ vào chân và hông nó, máu bắn ra. Con quái vật gầm gào dữ dội, và nó càng tấn công họ điên cuồng hơn bạo liệt hơn. Trong một thoáng sơ xuất, Xương Uy đã lãnh ngay một đòn từ nắm đấm khủng khiếp của con quái vật, và anh bị hất văng đi xa tới cả chục mét.
Huệ Nha lo lắng nhìn theo Xương Uy, làn môi nàng khẽ run lên. Rồi nàng lại quay về phía con quái vật với bên mắt bạc chói sáng, và rồi nàng vung tay dồn toàn bộ sức lực phóng thanh Hỏa nhiên kiếm thẳng vào nó.
Thanh kiếm đỏ xé màn tuyết vun vút bay đi rồi cắm ngập trên vòm ngực con vượn tuyết chúa. Nó rống lên, lảo đảo, nhưng rồi... nó nhanh chóng lấy lại được thăng bằng, dường như thanh kiếm quá bé nhỏ để có thể hạ thủ được nó.
Chẳng cần rút thanh kiếm ra khỏi ngực, con vượn chúa xồng xộc lao về phía Huệ Nha, chùy vung ra như vũ bão.
Vút! Vút! RẦẦMM!!!!
Lần này nàng đã chẳng thể tránh được nữa rồi, cây chùy đá đã đập trúng người nàng một cách thật tàn nhẫn, nàng văng đi lăn lóc như một đóa hoa hồng bị vùi dập thảm thương, máu bạc ứa ra ướt đẫm khuôn miệng nàng.
Con vượn chúa rống lên đắc thắng, nó lại tiếp tục thình thình nện bước tiến về phía Huệ Nha để tung ra đòn kết liễu. Nàng vẫn nằm sõng xoài trên nền tuyết buốt lạnh, mái tóc bết bụi tuyết, cả cơ thể run rẩy, nàng cố gắng chống tay gượng dậy nhưng rồi lại gục xuống.
Dưới những làn tuyết phất phới, con vượn chúa đã đứng sừng sững ngay trước Huệ Nha, cặp mắt vàng rực của nó chiếu thẳng xuống nàng, và bàn tay nó vung cây chùy đá ghê rợn lên.
Dường như... mọi chuyện đã kết thúc ở đây rồi.
Nhưng...
Đúng lúc ấy...
Một cơn mưa nước mắt bỗng rải xuống đầu con vượn chúa.
Đó chính là Navarisa, nó đã bay tới lượn vòng trên đầu con quái thú và rải xuống vô số những giọt nước mắt lấp lánh. Những giọt nước mắt vỡ tan trên da thịt con quái thú và làm mọc lên lớp lớp những cây hoa.
Con vượn chúa đã hoàn toàn bị che mắt, bởi những cây hoa đang chen chúc vươn lên phủ kín khắp cả trên vùng đầu của nó. Nó liền đưa tay lên mặt cào cấu để gạt hết những cây hoa ra, nhưng càng gạt hoa mọc lên càng nhiều và càng rực rỡ.
Khi con vượn chúa còn mải loay hoay với đám hoa trên mặt, thì có một bóng người đang thoăn thoắt leo lên vùng ngực nó. Đó là Xương Uy, anh đang nắm lấy những túm lông dày của con vượn chúa để leo lên, rồi anh đưa tay nắm lấy chuôi thanh Hỏa nhiên kiếm đang cắm trên ngực nó.
Giây phút ấy, Xương Uy rút thanh linh kiếm ra, rồi anh dồn hết sức đâm một nhát cực hiểm vào vùng cổ họng con quái vật. Cú đâm khiến con quái vật điếng lặng, tiếng gào nghẹn lại trong vòm họng nó và máu đen òng ọc tuôn ra từ mõm nó.
Và rồi, con quái vật chúa khổng lồ đã ngã vật ra nền tuyết khiến mặt đất lại thêm một lần nữa rung chuyển, nó giãy giụa một lúc rồi cũng tắt thở, nằm ngay đơ với cả một rừng hoa trên đầu.
"Xong..." - Xương Uy thở ra một hơi mệt mỏi, anh rút thanh kiếm khỏi cổ họng con quái thú đã chết rồi lê bước tiến lại gần Huệ Nha.
Nàng vẫn đang nằm run rẩy trên nền tuyết. Anh quỳ xuống bên nàng và đỡ nàng ngồi dậy, nhìn những vết thương bầm dập khắp trên cơ thể người con gái ấy mà ruột gan anh như quặn lại.
"Em... không sao chứ?" - Anh lo lắng hỏi.
"..." - Nàng khẽ lắc đầu rồi chợt vòng tay ôm chầm lấy anh, nàng không biết những cảm xúc trong mình lúc này là gì, nhưng nàng chỉ muốn ôm lấy anh, chỉ muốn ôm chặt lấy anh thôi.
"Ổn rồi, mọi việc đã ổn rồi..." - Anh thì thầm và đưa tay khẽ vuốt lên làn tóc nàng.
...
Ánh hoàng hôn đã gần tắt, tuyết vẫn rơi la đà. Xương Uy và Huệ Nha chậm rãi tiến về phía tòa lâu đài tuyết, hai người bước qua những cái xác la liệt của lũ quái thú với mùi máu tanh bốc lên nồng nặc.
Bỗng, họ thấy một cái xác đang động đậy, đó là một con vượn tuyết vẫn còn đang thoi thóp. Con mắt bạc của Huệ Nha vụt lóe lên, nàng bước tới trước mặt con vượn tuyết ấy và vung thanh Hỏa nhiên kiếm lên.
"Không Huệ Nha, đừng giết nó." - Xương Uy vội can ngăn nàng.
"Chúng đã muốn giết chúng ta." - Nàng nói.
"Dù vậy, xin em hãy tha cho nó. Hôm nay tay chúng ta đã nhuốm quá nhiều máu rồi." - Xương Uy lắc đầu nói.
Huệ Nha lưỡng lự, nhưng rồi nàng cũng hạ thanh kiếm xuống. Xương Uy mỉm cười nhẹ nhõm, hai người bỏ lại con quái thú đang ngấp ngoái và tiếp tục tiến về lâu đài.
Nào ngờ...
Khi họ vừa quay lưng đi được vài bước thì con quái thú đã bất ngờ chồm dậy, nó vung lên một thanh kiếm đá và nhằm vào Huệ Nha chém xuống!!
Chim phượng hoàng Navarisa đang bay trên cao cất lên một tiếng kêu thảng thốt...
Xương Uy quay đầu lại, nhìn thấy lưỡi kiếm đang chém tới anh liền đẩy mạnh Huệ Nha sang một bên, và... anh lãnh trọn cú chém của con quái vật...
Xoẹt!
Cánh tay trái của Xương Uy đã đứt lìa, rơi bịch xuống nền tuyết...
Anh vẫn còn kịp tung ra một cú đạp vào bụng con quái vật hất nó ra xa, rồi anh ngã vật xuống và nằm ngửa ra nền tuyết lạnh ngắt, cơn đau quá sức chịu đựng khiến anh choáng váng, đôi mắt màu nâu sáng của anh cứ mở trân trân nhìn lên vòm trời tím sẫm cao vời vợi kia, và máu từ bờ vai cụt thì cứ tuôn trào ra như suối, thấm xuống mặt tuyết rồi loang rộng, loang rộng...
Những bông tuyết bay xuống rồi chầm chậm tan ra trên máu nóng, màu máu anh đỏ thẫm, một sắc đỏ tuyệt đẹp mà vô cùng bi thương...