Tử Thiên Thần

Quyển 02 - Chương 12-5: Thê lương (V)




V
Huệ Nha lao về phía con quái vật, con mắt bạc của nàng rừng rực cháy. Con quái vật đang nhoài người dậy, nó vội vã quơ lấy thanh kiếm đá. Nhưng nàng đã đứng trước mặt nó, và nàng vung kiếm xuống chém nó tan nát.
Rồi Huệ Nha chạy tới bên Xương Uy và quỳ xuống bên anh. Nàng nén một tiếng kêu khi thấy người anh đẫm máu, nàng run rẩy đưa lưỡi kiếm lên và... cắt một nhát sâu vào lòng bàn tay mình. Máu bạc ứa ra, nàng khẽ thì thầm với anh:
"Đây là máu của ta, hãy uống đi nhé. Và mi sẽ không còn thấy đau nữa, máu sẽ không chảy nữa..."
Nàng đưa bàn tay kề vào miệng anh, từng giọt máu của nàng nhỏ xuống, óng ánh, những giọt máu bạc tinh khiết đang chảy xuống miệng anh.
Anh cảm thấy một mùi vị thật lạ, một mùi vị thanh tao hơn bất kì mùi vị nào trên đời, anh đang ngậm trong miệng dòng máu của nàng, thật ấm áp và thật thơm lành...
Cứ thế anh chìm vào giấc ngủ, và cơn đau cũng tan dần, nhẹ bẫng...
...
...
...
Khi Xương Uy tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trên một tấm thảm bằng hoa tươi, và Huệ Nha đang nằm ngay bên anh, nàng đang nằm nép vào anh và ngủ ngon lành.
Hai người đang nằm sát bên hai cánh cửa đá khổng lồ của tòa lâu đài tuyết. Khi Xương Uy bất tỉnh, Huệ Nha đã đưa anh lên đây, và Navarisa đã tạo ra tấm thảm hoa này. Ngoài quảng trường, ánh trăng đang tỏa buông và tuyết vẫn rơi lất phất, vô vàn những cái xác của lũ vượn tuyết vẫn nằm đó, im lìm, tĩnh lặng.
Xương Uy quay nhìn sang bờ vai bên trái của mình, máu đã cầm lại nhưng cánh tay của anh đã không còn nữa, anh đã mất đi một phần cơ thể, mất đi vĩnh viễn.
Vậy là...
Anh đã trở thành một phế nhân, một kẻ tàn tật...
Không!! Anh ngồi bật dậy, đưa bàn tay phải ôm lấy đầu. Mọi chuyện sao lại thành ra thế này? Anh đã cố gắng, đã nỗ lực suốt 10 năm trời để tạo ra cỗ máy thời gian, chỉ vì một mong ước duy nhất là hồi sinh người mẹ thân yêu của mình mà thôi. Vậy tại sao giờ đây anh lại ở cái thời tương lai xa xăm này, trong một thế giới chết, một thế giới của băng tuyết và những nỗi kinh hoàng...
Tại sao??
...
Mẹ ơi... con xin lỗi...
Con không thể trở về bên mẹ được nữa rồi, không thể cứu sống mẹ...
Nhưng...
Con nhớ mẹ lắm...
Con... xin lỗi...
...
Anh cúi gục đầu xuống, và những giọt nước mắt đang rơi ra, từng giọt, từng giọt cứ nhỏ xuống không ngừng, không ngừng...
Bỗng...
Một bàn tay đang khẽ khàng đặt lên vai anh. Là Huệ Nha, nàng đã ngồi dậy bên anh, và nàng đang đưa tay ra dịu dàng ôm lấy anh.
Anh nép đầu vào bầu ngực nàng, cảm nhận thật rõ hơi ấm, mùi hương, và nghe thấy thật rõ tiếng đập của trái tim nàng, một thứ âm thanh êm đềm quá đỗi, nhưng nước mắt anh không thể ngừng rơi, dường như anh đang khóc cho cả quãng thời gian suốt 10 năm qua...
Nước mắt anh dồn nén suốt ngần ấy năm giờ đang tuôn trào ra, không ngừng tuôn trào ra, anh muốn được trở về những tháng ngày yên bình xa xưa, để lại được nghe những câu chuyện mẹ anh kể về mưa, anh khao khát được lắng nghe giọng nói tràn đầy yêu thương ấy, nhưng... đó là điều... không thể...
Huệ Nha vẫn ôm lấy Xương Uy, nàng thì thầm vào tai anh:
"Hãy cứ khóc đi, em sẽ ở bên anh, và cảm nhận cùng anh... nỗi đau này..."