Tử Thiên Thần

Quyển 2 - Chương 12-3: Thê lương (III)




III
"Không thể nào... Đây đúng là ác mộng hoàng hôn... Thế giới này chẳng lẽ chỉ còn toàn quái vật thôi sao?" - Xương Uy nuốt khan, nhịp tim anh đang nổi dồn như trống trận, lũ vượn tuyết sừng dê Zurgur giờ đã đứng đông nghìn nghịt trên khắp khu quảng trường mênh mông, con nào cũng cầm trên tay một hoặc hai thanh kiếm đá, và tất cả chúng đều đang hướng ánh nhìn man rợ vào anh và Huệ Nha. Hai người đã chẳng còn lối thoát.
Sắc mặt Huệ Nha chẳng hề thay đổi, chỉ có con mắt bạc của nàng là mỗi lúc một sáng chói lên, giọng nàng ngân lên:
"Hỏa nhiên kiếm."
Và một dải lửa bùng lên trên tay nàng rồi nhanh chóng tựu hình thành một thanh kiếm thép đỏ thẫm.
Xương Uy cũng cầm chắc thanh kiếm đá trên tay, anh hít sâu một hơi, giây phút này hãy chế ngự tất cả những sợ hãi trong lòng và đưa ánh mắt mạnh mẽ nhìn thẳng về phía trước, sẵn sàng nhập trận.
Tương quan lực lượng hai bên thực sự quá chênh lệch. Một bên chỉ có hai người cộng thêm một con sói tuyết, còn một bên thì đông không đếm nổi. Một trận chiến không tưởng.
Tuyết trắng bay phơ phất trong ánh hoàng hôn tím đượm sầu.
Những tiếng gầm nhất loạt của lũ vượn tuyết vang rền như sấm nổ, và chúng rầm rậm xông lên khiến khắp mặt đất rung chuyển. Tử khí ngùn ngụt, kiếm đá vung lên rào rạt.
Huệ Nha và Xương Uy cũng vung kiếm lên và bay người lao thẳng vào lũ quái vật, họ nhanh chóng hạ thủ được những con quái ở hàng đầu bằng những nhát chém tuyệt kĩ, tưới máu chúng xuống mặt tuyết. Con sói sừng tấm Mevyh thì chồm lên xé nát người lũ vượn quỷ bằng những cú táp dũng mãnh.
Lũ quái thú càng gầm rú dồn lên, ào ạt, điên cuồng, hết lớp này đến lớp khác như những đợt sóng hung tàn ghê rợn. Máu chỉ càng kích thích bản năng tàn bạo của chúng.
Làn tóc Huệ Nha tung bay như một dòng suối đen huyền, nàng múa thanh Hỏa nhiên kiếm như đang trong một vũ điệu kì ảo và đẹp mê hồn, mỗi nhát chém của nàng là lại khiến một con vượn tuyết vong mạng, từng luồng máu đen phun tỏa tứ phía xung quanh nàng. Kiếm pháp của nàng tao nhã tuyệt vời, nhẹ nhàng thanh thoát mà khiến lũ quái vật đổ gục xuống như ngả rạ. Trong chiếc váy đỏ, nàng nổi bật giữa bãi chiến trường chỉ toàn sắc trắng, con mắt bạc của nàng sáng rực một thứ ánh sáng linh thiêng.
Xương Uy cũng chẳng hề kém cạnh, kĩ năng chiến đấu của anh thật hoàn hảo, vượt quá khả năng của một người bình thường, những nhát chém hiểm hóc và mạnh mẽ, anh cũng đã tiêu diệt được vô số con quái thú.
Nhưng...
Lũ quái vật vẫn còn quá đông đảo, chúng bủa vây dày đặc lấy hai người, dồn dập tấn công, con này ngã xuống con khác lại xông vào như lũ thiêu thân quyết tử.
Trận chiến cứ tiếp diễn mỗi lúc một khốc liệt hơn bạo tàn hơn. Máu đen giờ đã nhuộm đẫm trên khắp nền tuyết rộng lớn, và những thi thể của lũ quái vật thì chất chồng đầy tang tóc. Nhưng chúng chẳng hề chùn bước, vẫn lũ lượt dồn tới ngày càng dữ dội.
Từng bông tuyết vẫn nhẹ nhàng tỏa xuống chiến trường, trong một cuộc chiến dường như bất tận.
Xương Uy và Huệ Nha đều đã thấm mệt, hai người đứng xoay lưng vào nhau giữa vòng vây của lũ quái Zurgur điên loạn, trang phục của họ đều đã không còn lành lặn với những vết rách và những vệt máu đen loang lổ. Con sói Mevyh cũng đã lĩnh phải nhiều vết thương trên người, máu của nó có màu trắng như sữa.
"Cố gắng lên Huệ Nha... chỉ còn vài chục con quái nữa thôi..." - Xương Uy khó nhọc nói, những vết thương trên người anh đang rỉ máu.
"Mi cũng cố lên... đừng để chết nhé..." - Huệ Nha nói, giọng nàng cũng đã yếu đi nhiều. Lẽ ra nàng đã có thể giải quyết trận đánh này một cách nhanh chóng hơn bằng những quả cầu lửa, nhưng vì nguồn năng lượng trong người nàng vẫn chưa hồi phục đầy đủ nên nếu gắng sức dùng phép thuật thì hậu quả sẽ khó lường.
"Đừng lo..." - Xương Uy gượng cười - "Hôm nay chưa phải ngày thích hợp để chết."
Và hai người lại tỏa ra hai hướng phóng mình vào lũ quái vật, kiếm vung lên không hề khoan nhượng...
...
...
...
Sau cùng, trận chiến cũng đã đi đến hồi kết. Chỉ còn một con quái vật cuối cùng, và nó đã đầu lìa khỏi cổ sau nhát kiếm chí mạng của Huệ Nha. Mọi thứ trở lại im ắng. Ánh chiều hắt sắc màu u buồn lên những ngọn tháp cao ngút trời của tòa lâu đài tuyết.
Huệ Nha cắm thanh Hỏa nhiên kiếm xuống nền tuyết và quỳ xuống, toàn thân rã rời mỏi mệt, con mắt bạc của nàng đang dịu tắt dần. Con sói tuyết Mevyh đang đổ vật xuống cạnh đó, nó đã hoàn toàn kiệt sức, bộ lông trắng giờ nhuộm đầy máu đen và cả máu của chính nó. Xương Uy cũng đã chẳng còn đứng vững nổi, y phục rách bươm và đẫm máu, anh đưa mắt nhìn lại bãi chiến trường mênh mông ngập đầy những cái xác trắng loang lổ máu đen của lũ vượn tuyết đầu sừng Zurgur, môi anh lẩm nhẩm:
"Một trận chiến... điên rồ..."
Chỉ có chim phượng hoàng Navarisa là chẳng bị thương tổn gì, nó đang dang cánh sà xuống từ trời cao, bay về với Huệ Nha.
Nhưng ngay lúc ấy...
Từ trung tâm của quảng trường, cả một khoảng nền tuyết rộng đột ngột bị phá tanh bành, một cơn chấn động kinh hồn, vààà... một con quái vật khổng lồ đang lừng lững vươn dậy từ lòng đất!
Con vượn tuyết Zurgur chúa!!