II
Tiếng tru của con sói Mevyh vang dài báo hiệu một ngày mới đang đến. Xương Uy thức giấc, anh khẽ mở mắt ra. Trên băng ghế đối diện, Huệ Nha cũng đang ngồi tựa đầu vào khung kính như anh, nàng vẫn đang say ngủ.
Ánh bình minh yếu ớt tỏa vào trong toa tàu đầy hoa, nhưng nét đẹp của nàng vẫn ngời sáng, hàng mi thật dài, sống mũi thật thẳng và xinh xắn, đôi môi thật đỏ và thật mịn, đêm qua nàng khóc nhiều như thế mà lúc này lại đang ngủ thật ngon như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Xương Uy mỉm cười, dù thế nào nàng cũng chỉ là một cô bé thôi.
Và anh cần phải mạnh mẽ hơn, anh biết mình phải mạnh mẽ hơn, để đưa nàng tới cuối của cuộc hành trình này.
Chim phượng hoàng vỗ cánh khiến Huệ Nha tỉnh giấc, thấy Xương Uy đang ngắm nhìn mình, gương mặt nàng lại hơi ửng hồng lên. Nàng liền ôm Navarisa vào lòng và khe khẽ vuốt ve nó.
Xương Uy hái lấy một đóa hoa màu vàng và đưa về phía nàng:
"Em ăn sáng đi, rồi chúng ta tiếp tục lên đường."
Huệ Nha nhận lấy bông hoa, nàng cũng ngắt lấy một bông hoa màu trắng và đưa về phía Xương Uy:
"Mi ăn đi."
"Ừ." - Xương Uy vui vẻ cầm lấy. Và hai người cùng ăn sáng bằng hoa trong bầu không gian đang dần sáng lên.
...
Khi trời đã thực sự sáng, con sói tuyết lại mang theo Huệ Nha và Xương Uy trên lưng lao đi vun vút trong màn tuyết. Họ đã mất cả một ngày đường để đến được thành phố thứ 13, một thành phố âm u nằm dưới một thung lũng rộng mênh mông ngút tầm mắt.
Thành phố này có vẻ còn cổ kính hơn cả thành phố thứ 12 vừa rồi, thật khó tin là vào thời đại này mà vẫn còn một thành phố cổ như vậy. Những tòa nhà lớn đầy góc cạnh với lối kiến trúc kì lạ, như được xây nên bởi một nền văn minh khác.
"Nơi này cũng im ắng quá, không có dấu hiệu sự sống." - Xương Uy nói - "Nhưng chúng ta cũng nên xem xét kĩ một chút. Tiến lên nào." - Anh thúc nhẹ cho con sói bước xuống sườn dốc tiến về phía thành phố.
Con sói chạy nước kiệu qua những dãy phố hoang sầu, trong tiếng gió vi vút đầy buồn thương và bụi tuyết bay lạnh giá. Đi mãi, cuối cùng nó lạc vào một quảng trường rất rộng lớn với nền tuyết dày trắng xóa. Ở phía cuối quảng trường là một tòa lâu đài vô cùng hùng tráng và dị kì. Huệ Nha cho con sói tiến thẳng tới đó.
Khi đã tới gần, Huệ Nha và Xương Uy xuống khỏi lưng con sói tuyết và ngước nhìn lên tòa lâu đài uy nghi và lớn khủng khiếp kia. Ánh mắt Xương Uy không khỏi thán phục, anh nhẩm nói:
"Lâu đài tuyết."
Cũng gần đúng như vậy, tòa lâu đài có kết cấu hoàn toàn bằng đá trắng, nay bị bao phủ bởi tuyết nên trông càng... trắng hơn. Vô vàn, vô vàn những ngọn tháp nhỏ nhọn hoắt vươn lên cao vút, tầng tầng lớp lớp bao quanh một ngọn tháp lớn cũng nhọn không kém.
Chiều đã về, tuyết cũng dần ngớt tạnh, và ánh hoàng hôn tím đang tỏa buông trên bầu trời bao la. Huệ Nha và Xương Uy cùng ngồi xuống nghỉ ngơi trên những bậc thềm đá phủ đầy tuyết, phía trước hai cánh cổng đá khổng lồ của tòa lâu đài. Họ lặng lẽ đưa ánh mắt ra ngắm quang cảnh quảng trường trống trải, ngày hôm nay vậy là họ cũng chẳng thu được kết quả gì, vẫn chẳng thể tìm ra được một bóng người ở thế giới tương lai này.
Chim phượng hoàng Navarisa đang vỗ cánh bay lên cao, rồi nó lượn vòng vòng trên vòm trời, nơi những dải mây tuyết nửa trắng nửa tím đang trôi hờ hững. Xương Uy ngước nhìn con phượng hoàng, anh man mác nói:
"Đôi lúc, anh cũng mong ước có được một đôi cánh như Navarisa, để có thể bay lên thật cao và thật xa, ngắm nhìn thế giới trải dài."
"..." - Huệ Nha đưa tay vuốt tóc, nàng cũng nhìn lên chim phượng hoàng.
"À, một ước mơ thật ngốc, phải không?" - Xương Uy cười.
Huệ Nha quay nhìn anh, đôi mắt nàng long lanh trong ánh chiều tím, và nàng khẽ mỉm cười.
Chợt, con sói tuyết Mevyh nằm dưới kia không hiểu sao lại đang dựng người lên và gầm gừ, như thể nó vừa phát hiện ra một điều bất thường nào đó. Xương Uy liền đứng dậy, anh bước xuống những bậc thềm và tiến về phía con sói:
"Này anh bạn, sao vậy..."
Câu hỏi của anh chưa dứt thì... một cái bóng trắng bỗng đột ngột chồm lên từ nền tuyết ngay bên cạnh anh! Một con quái vật trắng muốt và rất to lớn!!
Xương Uy vội nhảy lùi ra xa vài bước rồi cố gắng định thần quan sát con quái vật. Nó có thân hình của loài vượn người với chiều cao gần 2 mét, toàn thân phủ một lớp lông trắng dày với những cơ bắp lực lưỡng, trên khuôn mặt hung ác là cặp răng nanh lớn trồi ra khỏi miệng cùng cặp mắt vàng khè như của loài rắn. Và trên đỉnh đầu nó là 3 chiếc sừng lớn xoắn vặn của loài sơn dương, mọc uốn cong ngược về phía sau. Một con quái Zurgur!
* Zurgur: Vượn tuyết sừng dê. Một chủng loài ăn thịt sống, cực kì khát máu và tàn bạo.
Trên bàn tay thô kệch của con vượn tuyết Zurgur đang cầm lăm lăm một thanh kiếm đá đầy sứt mẻ nhưng cũng rất sắc nhọn, nó gầm lên rồi vung kiếm nhào vào Xương Uy! Nhưng thân pháp Xương Uy cũng không phải dạng thường, anh thanh thoát xoay người tránh khỏi những nhát chém điên cuồng của con quái thú, bàn tay anh lặng lẽ thọc vào túi quần rút ra con dao bấm. Và rồi trong một khoảnh khắc, anh bay người lên lao thẳng vào con quái vật, cánh tay anh vung ra nhanh như chớp.
Xoẹt!
Lưỡi dao rạch sâu trên cổ họng con quái vật, máu phun trào ra, đen thẫm. Trận chiến chỉ diễn ra trong đúng 7 giây. Con vượn tuyết Zurgur đổ vật ra nền tuyết, máu từ vết rạch trên cổ nó vẫn ứa tràn ra lênh láng, một thứ máu màu đen đặc như dầu mỏ.
Xương Uy chậm rãi bước lại gần xác con quái thú và cầm lên thanh kiếm đá, anh giơ nó lên cao và ngắm nghía, đây quả là một thứ vũ khí thô sơ nhưng rất nguy hiểm, khi nãy chỉ cần anh chậm một nhịp thì chắc đã tử trận rồi. Huệ Nha đang bước xuống những bậc thềm đá và tiến tới bên Xương Uy, con mắt bạc của nàng đang sáng lên, nàng khẽ cất giọng:
"Chúng... đang đến."
"Hả, vẫn còn nữa sao?" - Xương Uy bắt đầu thấy bất an, anh quay nhìn ra phía quảng trường, ánh mắt căng thẳng quan sát động tĩnh.
Vầng dương tím sẫm đã gần chạm xuống nóc những tòa nhà ở phía rìa xa của quảng trường, ánh hoàng hôn càng trở nên sậm màu. Và... những cái bóng trắng đang lần lượt vươn mình trỗi dậy từ nền tuyết, những con vượn tuyết đầu sừng Zurgur to lớn không kém gì con mà Xương Uy đã hạ, chúng đang hùng hổ phá tung nền tuyết và ngoi lên, hàng chục rồi... hàng trăm con!