Sa mạc Sahara, Bắc Phi.
Đây là nơi có khí hậu nóng và khắc nghiệt nhất hành tinh, vậy mà vào lúc này lại đang chìm trong... mưa. Một cơn mưa lớn chưa từng thấy.
Trên một ốc đảo nhỏ có một bộ lạc người da đen sinh sống, họ rất hân hoan trước cơn mưa trời ban này nên đã tổ chức cả một lễ hội để ăn mừng và tạ ơn các vị thần linh. Trong căn lều lớn, tiếng trống vang lên tưng bừng rộn rã, mọi người dân trong bộ lạc đã tụ họp đông đủ và đang nhảy múa hò reo vô cùng náo nhiệt.
Duy chỉ có một người không cảm thấy vui, đó là con gái của vị tù trưởng, sắc mặt cô đượm một vẻ u ám và lo âu. Giơ cao quả cầu tiên tri trong tay, cô khẽ nói với cha mình:
"Cha à, cơn mưa này không phải điều tốt lành đâu. Nó là một điềm báo... điềm báo rất xấu!"
Vị tù trưởng chỉ cười lớn:
"Thôi nào, con gái của ta. Con vẫn giữ ý định nối nghiệp tiên tri của mẹ con đấy ư?"
"Cha! Con đang nói rất nghiêm túc đấy! Chúng ta sắp phải hứng chịu một đại họa!"
"Chẳng có đại họa nào hết con gái yêu ạ. Đã từ rất lâu, chúng ta không còn tin vào những lời tiên tri nữa rồi."
"Nhưng..."
"Đủ rồi Zmir! Đừng làm ta bực mình!" - Vị tù trưởng giận dữ quát lên.
* Zmir: Con gái của tù trưởng. 14 tuổi. Nhà tiên tri.
Cô công chúa nhỏ của bộ lạc hờn dỗi đứng lên và rời khỏi lễ hội, trong lòng vô cùng ấm ức. Tại sao cha lại không tin cô? Tại sao người dân trong bộ lạc lại không tin vào những lời tiên tri chứ? Đại họa rồi sẽ xảy ra, cô phải làm sao để bảo vệ họ đây?
Ngoài trời mưa rất lớn, Zmir giương lên chiếc ô kết bằng lá cọ khô rồi chậm bước trên con đường đất ghập ghềnh để trở về lều của mình. Mưa quất lộp bộp trên nóc ô, nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh mà ánh mắt Zmir thoáng buồn. Ngôi làng này nằm bên rừng cọ, với những túp lều xinh xắn được dựng bằng đất và cỏ khô, cùng những người dân hiền hòa, mộc mạc. Tại sao... cuộc sống không thể cứ mãi tiếp diễn một cách bình lặng như thế?
Về tới lều, Zmir thu chiếc ô lại rồi mở cửa bước vào trong, giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc để quên hết những phiền muộn.
Vút!
Một làn gió chợt lùa qua bên tai Zmir khiến cô suýt đánh rơi quả cầu tiên tri. Làn gió mang theo một mùi hương lạ kì, một thứ hương thơm huyền ảo mà cô chưa từng được ngửi, chưa từng biết tới. Và... cả một tiếng cười... tiếng cười trong trẻo... như thực như hư...
"Hi hi hi... Ha ha ha..."
Zmir bủn rủn hết cả chân tay, cô đứng như trời trồng trong căn lều nhỏ. Làn gió vẫn đang quẩn quanh, ve vuốt trên da thịt cô. Rồi bỗng từ không trung... những sợi tóc vàng óng ả như những sợi nắng mai đang hiện ra... rất dài... chúng đang kết lại thành một mái tóc bóng mượt và sáng rực rỡ...
Và...
... một thân ảnh cũng đang dần định hình bên dưới mái tóc ấy... bầu ngực... vùng eo... những đường cong mềm mại... một thiếu nữ da trắng như tuyết mùa đông...
Thần linh! Một nữ thần!!! Zmir kinh hãi quỳ mọp xuống.
Thiếu nữ kia đã có được dáng hình đầy đủ: Mái tóc vàng như ánh nắng, đôi môi đỏ mềm như huyết hoa, nhan sắc tuyệt mĩ không gì sánh kịp. Nàng đi chân trần, thân thể mĩ miều ẩn hiện trong bộ váy thướt tha với những lớp vải voan mỏng manh trong suốt. Và đôi mắt nàng đang từ từ hé mở... mắt bên phải màu xanh lá cây... còn mắt bên trái... màu bạc!
Thiếu nữ đưa đôi mắt kì lạ ấy nhìn xuống cô bé đang quỳ dưới chân mình, thoáng một giây im lặng, rồi nàng bỗng... cười khúc khích:
"Cô bé này, sao lại cung kính trước ta như vậy chứ, hi hi."
"Thưa... thưa nữ thần..." - Giọng Zmir vẫn run run.
"Đứng dậy nào. Ta không phải nữ thần gì đâu." - Thiếu nữ tóc vàng dịu dàng nói.
Zmir ngước đầu lên, cố gắng lấy lại bình tĩnh hỏi:
"Nếu... nếu không phải là thần tiên thì Người... là gì ạ? Phù thủy hay... pháp sư?"
"Phù thủy? Pháp sư? Cũng không phải, hi hi." - Thiếu nữ tóc vàng lại khúc khích cười.
Zmir đã bớt sợ, cô chầm chậm đứng lên khỏi nền đất:
"Vậy... Người là ai thế ạ?"