Tử Thiên Thần

Quyển 1 - Chương 18-4: Tử chiến (IV)




Thiên Nhi bỗng thấy thoáng nôn nao trong bụng, cô thận trọng nhìn cô ả kia, từ cô ta toát lên một vẻ gì đó rất... lạnh lẽo... đáng sợ...

"Mày... là ai?"

"Tao là Y Tuyết." - Y Tuyết lạnh lùng đáp - "Nhưng tao ghét tuyết. Tao thích..."

Khóe môi Y Tuyết đang cong lên điệu cười của nữ tử thần:

"... máu hơn!"

Thiên Nhi bước lùi lại, ra lệnh cho hai người của mình:

"Xông lên, hạ nó đi."

Thật tội nghiệp cho hai tay vệ sĩ của Thiên Nhi, còn chưa kịp hồi phục bởi trận đòn của đám côn đồ kia giờ lại phải đối đầu với chủ tướng của chúng là Y Tuyết. Lần này, đòn đánh mà họ phải hứng chịu tàn khốc hơn rất nhiều, họ gục xuống chỉ sau vài đường quyền của Y Tuyết, máu trào ra trên miệng trôi hòa theo mưa.

Bàn tay Thiên Nhi xiết chặt lấy cán chiếc ô, ả Y Tuyết kia quả là nguy hiểm, một đối thủ không thể xem thường được.

Y Tuyết bước qua người hai tay vệ sĩ mặc vest, trên môi lại nở nụ cười âm lãnh:

"Sao? Giờ chỉ còn lại tao với mày. Đấu một trận nào."

Thiên Nhi hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, rồi mỉm cười nói:

"Được thôi, đã đến lúc giãn gân cốt rồi."

Y Tuyết bẻ khớp tay răng rắc:

"Tao hi vọng mày không gục quá sớm."

Thiên Nhi quăng chiếc ô đi, rồi cởi luôn chiếc áo khoác ngoài đắt tiền ném xuống đường:

"Bắt đầu đi."

Hai thân ảnh bay vào nhau trong màn mưa, từng đòn quyền tung ra, tốc độ tuyệt vời. Y Tuyết với sở trường là Thi Liên Quyền và Vovinam, mạnh mẽ vô song, tấn công áp đảo. Còn Thiên Nhi kinh nghiệm chiến đấu chưa nhiều nên buộc phải rơi vào thế phòng thủ.

Bịch!!!

Một pha lên gối của Y Tuyết vào bụng Thiên Nhi, tiếp ngay đó là một cú đấm cực mạnh khiến Thiên Nhi văng xuống ngã sóng soài trên mặt đường nước mưa lõng bõng.

"Tường mày như nào. Chỉ thế thôi sao?" - Y Tuyết cười đắc thắng.

Thiên Nhi cảm thấy một bên má của mình bỏng rát và máu ứa trên môi, đau đớn, tức giận, cô chống tay đẩy người dậy rồi vươn mình đứng lên, hướng ánh nhìn nảy lửa vào Y Tuyết:

"Con kia, mày... chọc giận tao rồi đấy."

"Hả?" - Y Tuyết cười nửa miệng - "Ghê quá nhờ? Lên đi!"

Và hiệp hai bắt đầu sau một tiếng sấm nổ ĐÙNG trên cao! Hai bóng hồng lại bay vào nhau, dồn dập thi triển quyền cước. Thiên Nhi hiệp này dồn toàn bộ sức lực tổng tấn công, tung ra một liên hoàn cước khiến Y Tuyết không kịp chống đỡ, lĩnh ngay hai phát vào vai và cằm, ngã bật ngửa ra lưng đập mạnh xuống nền đường ngay vũng nước.

"Mày cũng chỉ là thứ rác rưởi như mấy thằng kia thôi, tưởng có thể hạ được tao sao?" - Thiên Nhi khinh bỉ nhìn xuống.

Y Tuyết chầm chậm đứng dậy, đưa tay quệt máu trên miệng, ánh mắt như sáng lên:

"Máu... Mày khiến tao bắt đầu thấy hứng thú hơn rồi... Ha ha ha..."

Cuộc chiến của Thiên Nhi và Y Tuyết lại tiếp tục trong cơn mưa rào bất tận của mùa xuân. Cả hai thi nhau ra đòn, tàn bạo, khốc liệt, chẳng hề khoan dung. Máu, đã vương đầy trên hai khuôn mặt xinh đẹp ấy, bao nhiêu làn mưa cũng chẳng thể rửa trôi đi hết. Váy áo cũng đã không còn lành lặn, họ lao vào nhau như hai nữ chiến binh trong cuộc quyết đấu sinh tử.

Nhưng rồi, kẻ mạnh hơn sẽ thắng.

BỐP! BỐP! BỐP!

Y Tuyết tung ra liên tiếp những đòn quyền vào mặt Thiên Nhi, trước khi tung ra đòn kết liễu bằng một cú đá chẻ tuyệt mĩ khiến Thiên Nhi sụm xuống, đổ vật ra mặt đường ngậm nước. KNOCK- OUT!

Y Tuyết nhổ máu khỏi miệng, cười mãn nguyện:

"Hờ, đánh thế mới là đánh chứ. Lâu rồi mới có một trận đã tay như vậy."

Lúc này, từ hai đầu con phố, thêm rất nhiều những tên đàn em xăm trổ của Y Tuyết đang kéo đến. Chúng hò reo, tung hô chiến thắng của vị nữ chủ tướng xinh đẹp. Y Tuyết giơ tay ra hiệu cho chúng im lặng, cô liếc ánh nhìn hoang vu xuống kẻ bại trận đang nằm dưới gót giày mình, lạnh lùng ra lệnh:

"Giải nó đi. Đây mới chỉ là... màn dạo đầu nhẹ nhàng thôi."

Rào Rào!

Mưa vẫn tuôn rơi như thác đổ. Thiên Nhi nằm sấp mặt trên nền đường ướt lạnh, run rẩy, bất lực, mùi hăng nồng của máu quyện theo dòng nước mưa xộc thẳng vào trong mũi, cảm giác đau buốt của những vết thương trên khắp cơ thể, cùng nỗi sợ hãi tuyệt vọng mà lần đầu tiên trong đời cô biết đến...

Hai tên đàn em của Y Tuyết đang xốc Thiên Nhi lên, cười nham nhở. Y Tuyết quay lưng cất bước, trên đôi mắt là ánh lửa của sự hủy diệt:

"Nào, giờ đã đến lúc để thiên thần nếm mùi... địa ngục!"