Tử Thiên Thần

Quyển 1 - Chương 19-2: Hoa Tiên (II)




Thiếu nữ tóc vàng vẫn giữ nụ cười hồn nhiên trên môi, nhẹ nhàng đáp:

"Ta là... Gió."

"Gió?" - Zmir chẳng thể hiều.

Thiếu nữ tóc vàng chỉ cao hơn Zmir một chút, nàng đưa tay xoa đầu cô bé:

"Ừ, mà thôi em cứ gọi ta là Hoa Tiên cũng được."

* Hoa Tiên: Giới tính: Nữ. Tuổi: Tầm 16. Xuất xứ: Chưa biết. Vai trò: Chưa biết. Năng lực: Chưa biết.

"Hoa Tiên ạ? Tên chị thật là đẹp." - Zmir bẽn lẽn mỉm cười, cô thấy thiếu nữ kia chắc cũng không hơn tuổi mình là bao lại vô tư thân thiện nên cũng không đa lễ nữa.

"Hi hi, còn cô bé thật đáng yêu."

Hoa Tiên che miệng cười, rồi nàng chợt... ghé sát vào tai Zmir, thì thào nói:

"Này cô bé, ta... tin những lời tiên tri của em."

Hơi thở của Hoa Tiên thơm như những loài hoa rừng tinh khiết nhất khiến Zmir thoáng ngây ngất, cô mở to mắt hỏi:

"Chị tin thật ạ?"

"Thật mà." - Hoa Tiên đưa bàn tay mềm ấm vuốt nhẹ lên gò má Zmir.

Zmir cảm thấy hơi ngượng ngùng:

"Nhưng... sao chị lại tin em?"

"Bởi vì..." - Hoa Tiên nở nụ cười nhẹ bẫng - "Đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra."

Zmir lại thấy lo sợ, cô kéo tay Hoa Tiên:

"Hoa Tiên, chị có phép thuật phải không? Chị có thể giúp làng của em thoát khỏi đại họa không?"

"Hi hi, không được rồi. Ta còn có việc khác." - Hoa Tiên lắc đầu.

"Việc gì ạ?" - Zmir hỏi.

"Ta... đang phải đi tìm... Lửa!" - Con mắt bạc của Hoa Tiên chợt lóe sáng.

"Lửa?" - Zmir nhíu mày ngẫm nghĩ, chị ấy nói thế là sao nhỉ?

Hoa Tiên đang chăm chú nhìn quả cầu thủy tinh trên tay Zmir với vẻ thích thú:

"Đây là quả cầu tiên tri phải không?"

"Vâng." - Zmir đáp.

"Cho ta mượn xem nào." - Hoa Tiên cầm lên quả cầu của Zmir, đôi mắt nàng sáng rạng rỡ: "Thì ra loài người dùng thứ này để đoán trước số mệnh ư? Hi, hay thật đấy. Nhưng... họ sẽ chẳng thay đổi được đâu. Không thể thay đổi được, hi hi."

" ? " - Những điều Hoa Tiên nói khiến Zmir càng lúc càng khó hiểu, nhưng cô vẫn cảm thấy một chút hi vọng ở đâu đó. Cô nắm lấy tà váy của Hoa Tiên và cầu xin:

"Hoa Tiên, chị giúp em đi được không? Phải làm cách nào để tránh khỏi đại họa? Nói cho em biết đi, Hoa Tiên."

Hoa Tiên lại cười, hiền dịu xoa đầu Zmir:

"Cô bé ngoan, ta rất tiếc, không thể thay đổi được gì đâu. Vì..."

Nàng chợt hạ thấp giọng xuống:

"... đã quá muộn rồi!"

ẦM ẦM ẦM!!!!

Mặt đất đang rung chuyển! Cả căn lều của Zmir cũng đang rung lên như sắp sập xuống bất cứ lúc nào!

"Chuyện gì vậy chị???" - Zmir hoảng hốt kêu lên.

Hoa Tiên chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô bé:

"Đừng sợ, không sao đâu. Ta sẽ giúp em sớm được... giải thoát."

Phập!

Những móng tay của Hoa Tiên đột ngột xiết lại cắm ngập trên bờ vai nhỏ bé của Zmir, một chất độc cực mạnh nhanh chóng theo các mạch máu lan tỏa ra khắp cơ thể cô bé. Và... Zmir đổ vật ra nền nhà, tắt thở ngay tức khắc khi còn chưa kịp cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra.

Hoa Tiên nghiêng đầu nhìn xuống thi thể bất động của Zmir, trên làn môi nàng vẫn là nụ cười nhẹ tựa sương mây:

"Cô bé, ta cầu chúc cho em được lên thiên đường. Thế giới bẩn thỉu này không xứng đáng để em sống đâu."

ẦM ẦM ẦM!!!!

Mặt đất vẫn đang rung chuyển vô cùng dữ dội, căn lều đất của Zmir bỗng chốc tan rã ra thành muôn ngàn mảnh vụn bởi sức mạnh khủng khiếp của những trận gió đang rào rạt nổi lên! Và xác của Zmir cũng đang bị gió cuốn lên không trung cùng với quả cầu tiên tri...

Hoa Tiên điềm nhiên cất bước, phía sau lưng nàng là một... vòi rồng khổng lồ!!!!!

Một cơn lốc xoáy vĩ đại vươn xuống từ những đám mây đen vần vũ trên bầu trời, càn quét và hút lấy tất cả mọi thứ xung quanh nó: Những túp lều, cây cối, đất đá... và cả những người dân trong bộ lạc... Tất cả đều không thể thoát!

Chỉ riêng mình Hoa Tiên là không hề bị ảnh hưởng bởi lực hút tàn bạo ấy, nàng vẫn mỉm cười chậm bước giữa khung cảnh hỗn mang chết chóc, con mắt bạc đang sáng rực lên, giọng nàng nhẹ bẫng:

"Ta nhất định sẽ tìm ra ngươi... Huệ Nha!"