“Cái… quái gì? Nó biết… khinh công ư???”
“Mẹ nó, con này không phải dạng vừa rồi!”
Thiên Nhi vẫn đứng hiên ngang trên nóc xe, làn môi cô đang từ từ nở ra… một nụ cười:
“Hi hi, chúng mày tưởng chị dễ ăn à? Hôm nay chúng mày tới số rồi mới dám đụng đến tao!”
“Con ranh con! Anh em, xông lên!” - Đám côn đồ nhao lên giận dữ.
Thiên Nhi khinh miệt nhìn xuống chúng:
“Lên hết đây! Chị đang khó chịu trong người, vừa hay có chỗ để giải tỏa.”
“Mẹ kiếp! Giết nó!” - Lũ côn đồ hùng hục nhảy lên nắp xe, những chiếc gậy sắt vung lên trong màn mưa!
Bốp! Bốp!
Thiên Nhi tung ra liền hai cước khiến hai tên côn đồ bắn văng ra xa, thân thể chúng trượt dài trên nền đường đẫm nước.
Đám côn đồ tái mặt:
“Không thể tin được… Nó mạnh quá!”
“Chúng mày sợ cái gì! Nó chỉ là một đứa con gái! Tiến lên!”
Gậy sắt lại đồng loạt vung lên! Thiên Nhi liền bay người đáp xuống mặt đường. Lũ côn đồ hò hét lao theo bủa vây xung quanh cô.
Mưa vẫn rào rạt.
Trận chiến giữa một thiếu nữ bé nhỏ với 12 gã du côn lực lưỡng trên khu phố Trung Hoa không người qua lại.
Thiên Nhi chiến đấu như một vũ công, thân pháp lanh lẹ phi thường, dù là né đòn hay xuất chiêu cũng đều vô cùng đẹp mắt. Chiếc ô vẫn cầm trên tay, cô hoàn toàn dùng đòn chân với đám côn đồ, đá xoay, đá vòng cung, đá chính diện, phi cước… mỗi một đòn lại khiến một tên côn đồ bị loại ra khỏi vòng chiến đấu.
Và rồi trận chiến đã ngã ngũ, Thiên Nhi phóng mình lên đạp thẳng vào ngực tên du côn cuối cùng khiến hắn bắn văng vào… đống thùng rác nơi góc đường.
RẦM!
Thiên Nhi nhẹ nhàng diễu bước tiến về phía ô tô của mình, hơn chục tên côn đồ nằm lăn lóc dưới gót giày cô, mưa tuôn xuống khiến trông chúng càng thêm thảm hại. Cô kiêu ngạo mỉm cười:
“Lũ rác rưởi, đó là vị trí dành cho chúng mày.”
Thực ra, ngay từ nhỏ Thiên Nhi đã được Thiên Hà kèm cặp cho môn võ wushu, nên việc cô dễ dàng hạ thủ đám côn đồ kia cũng chẳng phải là điều gì quá ngạc nhiên. Thiên Hà ngày thường đối xử với cô rất dịu dàng nhưng những lúc dạy võ lại vô cùng nghiêm khắc, cũng nhờ thế mà cô mới có được ngày hôm nay. Lúc đầu cô tỏ vẻ sợ hãi trước đám côn đồ chẳng qua là muốn đùa giỡn với chúng một chút mà thôi.
Tay tài xế và tay vệ sĩ của Thiên Nhi khi nãy bị đo ván giờ đang lồm cồm bò dậy. Cô liếc nhìn họ bằng nửa con mắt:
“Ăn hại, từ mai đừng đi làm nữa.”
“Xin lỗi tiểu thư!” - Hai người đồng loạt cúi xuống.
Tóc tách!
Tóc tách!
Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!
Một thân ản h đang nện gót giày bước ra từ con ngõ nhỏ… bộ váy ngắn màu đen thẫm như bóng đêm… cặp đùi dài với một bên phủ kín những hình xăm… mái tóc đen huyền đẫm nước…
Đó không thể là ai khác ngoài… Y Tuyết! Nãy giờ cô đứng nơi góc khuất ấy, ung dung theo dõi trận chiến, giờ đã đến lúc xuất đầu lộ diện rồi.
Y Tuyết chậm rãi bước về phía Thiên Nhi, trên môi in một nụ cười nhẹ mà âm u, lạnh lẽo, những giọt nước mưa tóc tách nhỏ xuống mặt đường từ thân thể mảnh mai, quyến rũ.
Thiên Nhi nhíu mày nhìn cô gái váy đen đang bước về phía mình kia, đây chính là kẻ đã chủ mưu vụ phục kích này ư?
Y Tuyết đã bước tới gần Thiên Nhi, cô nghiêng đầu, ánh nhìn nửa như dò xét nửa như đang bỡn cợt.
Hai người, hai thiếu nữ trong hai bộ váy tương phản về màu sắc: Một rực rỡ, một âm u. Hai ánh mắt gườm gườm nhìn nhau trong cơn mưa như trút.
Rồi Y Tuyết chợt… cất tiếng, giọng mềm mại như thể đang chế nhạo:
“Mày… cũng khá đấy nhỉ, nàng tiểu thư thiên thần? Hạ hết mười hai người của tao rồi.”
Thiên Nhi khẽ nuốt nước miếng, cô cảm nhận được sát khí trong lời nói và ánh mắt ấy. Cô đáp lại:
“Mày là cái đứa đã đâm vào xe của anh tao tối hôm qua đúng không?”
“Ờ.” - Làn môi Y Tuyết kéo lên nét cười sắc lạnh - “Còn mày là vị hôn thê xinh đẹp của Xương Uy?”
“Gì?” - Thiên Nhi hơi ngạc nhiên - “Sao mày lại biết Xương Uy?”
“Không những biết, mà còn biết rất rõ. Tao và hắn đã từng là một cặp mà.” - Y Tuyết cười đáp.
“Hả? Mày nói vớ vẩn gì vậy?” - Thiên Nhi chau mày - “Xương Uy mà thèm để mắt tới loại con gái như mày ư?”
“Ha ha ha!” - Y Tuyết phá lên cười - “Mày không tin thì có thể về hỏi trực tiếp hắn. Mà…”
Ánh mắt Y Tuyết chợt sáng lên một tia chết chóc, giọng gằn lại:
“Tao nghĩ mày chẳng còn cơ hội để gặp lại hắn nữa đâu.”