Lễ hội mùa xuân Minija.
Đây sẽ là lần tỏ tình thứ 100 của Hiên Hạ.
Lúc này là gần 9 giờ tối, khu vực lễ hội bên sông Chynai rực rỡ ánh sáng và sắc màu. Dường như toàn bộ cư dân thị trấn đều đã đổ về đây, ngoài ra còn có rất nhiều khách du lịch nữa, không khí vô cùng náo nức rộn rã. Những gian hàng ẩm thực, đồ lưu niệm, hay các quầy trò chơi đều mang đậm bản sắc Minija, và khắp nơi treo đầy những chiếc đèn lồng màu xanh lam đặc trưng của thị trấn xinh đẹp này.
"Năm nay đông hơn mọi năm nhỉ, Xuyên Sơn." Hiên Hạ vui vẻ nói, đêm nay cô mặc một chiếc váy màu vàng tươi mềm mại với lớp voan trong suốt phủ ngoài.
"Ừ, đông thật đấy." Xuyên Sơn mỉm cười, anh vừa mới cắt tóc nên trông rất bảnh bao.
"Năm sau rồi năm sau nữa chúng mình cũng sẽ đi tiếp nhé?"
"Tất nhiên rồi, đây là dịp vui nhất trong năm mà, còn hơn cả tết nữa."
Hai người đi dạo một vòng, cùng nhau tham gia một vài trò chơi trước khi ghé vào một quầy bánh xốp nướng nhân kem, Hiên Hạ chọn vị khoai môn còn Xuyên Sơn chọn vị trà xanh. Món bánh với lớp vỏ ngoài nóng giòn và lớp nhân bên trong mềm tan mát lạnh, thực sự đem lại cảm giác rất tuyệt diệu.
Tiếp đó họ tiến về phía những gian hàng bán đồ hóa trang. Hiên Hạ thích thú nhìn ngắm, cô đội thử một chiếc mũ tai thỏ màu hồng rồi một chiếc nón rộng vành Mexico. Khi cô quay lại nhìn Xuyên Sơn, thì đã thấy anh đang bị... vây kín bởi một nhóm nữ sinh muốn xin chữ kí.
"Hừ, càng ngày anh ấy càng có nhiều fan hâm mộ nhỉ, mà lại toàn là những thiếu nữ tươi trẻ nữa chứ." Hiên Hạ lẩm bẩm, trong lòng vừa có chút khó chịu lại vừa lo lắng.
"Haiz, mình là đội trưởng mà lại chẳng có ai xin chữ kí cả..." Một giọng nói buồn rầu vang lên, và một chàng trai với mái tóc vàng sáng ngời đang bước lại gần Hiên Hạ.
"Có ai lại muốn xin chữ kí của một cầu thủ suốt ngày phải nhận thẻ vàng thẻ đỏ chứ." Một cô gái với nét đẹp tỏa sáng cũng đang bước đến.
"Ah, anh Poroficas và chị Irivy." Nét mặt Hiên Hạ rạng rỡ. "Hai anh chị đi cùng nhau ạ?"
"Không, anh ta cứ bám theo chị đấy chứ." Irivy đáp.
"Hả, cô bôi bác tôi thế à?" Poroficas cau mày. "Năm sau thì đi một mình nhé."
"Chính anh mới phải một mình cả đời thì có!" Irivy lườm Poroficas làm xẹt ra cả những tia điện.
"Cô đừng có trù úm tôi nhé!" Đầu Poroficas bốc khói cuồn cuộn.
Hiên Hạ biết không thể can được hai người ấy nên cô chỉ mỉm cười, rồi cô lại quay về phía Xuyên Sơn. Anh ấy vẫn đang bị mắc kẹt giữa một rừng fan nữ mỗi lúc một đông hơn, buổi đi chơi của cô và anh ấy chẳng lẽ lại bị phá hỏng thế này sao?
"Đừng chỉ có đứng nhìn như thế chứ, Hiên Hạ." Irivy nói. "Giờ là lúc em chiến đấu vì tình yêu của mình đấy. Tiến lên đi!"
"Vâng!!" Hiên Hạ thở mạnh một hơi, rồi với một đôi mắt đỏ ngầu cô quả quyết lao tới vạch đám đông ra. Bằng một sức mạnh phi thường và một ý chí mãnh liệt, cô gạt phăng tất cả các đối thủ của mình sang hai bên. Cuối cùng cô nắm lấy bàn tay Xuyên Sơn và kéo anh chạy một mạch với tốc độ ánh sáng, bỏ lại đám nữ sinh vẫn còn ngơ ngác tiếc nuối.
Hai người chạy thẳng ra bờ sông Chynai, tuyết bắt đầu buông xuống nhè nhẹ. Họ vẫn tiếp tục chạy, xuyên qua những làn tuyết ấy.
Giây phút này, Xuyên Sơn bỗng có một cảm giác thật lạ khi nhìn theo Hiên Hạ. Cô ấy chạy phía trước anh, và bàn tay cô ấy vẫn đang nắm chặt tay anh. Dù chỉ là ở bàn tay nhưng lại khiến anh cảm thấy ấm áp tới tận đáy lòng, những bông tuyết đậu xuống vai áo anh và hương thơm từ mái tóc cô ấy phảng phất hai bên cánh mũi...
Tới một quãng vắng vẻ hai người mới dừng lại và ngồi tạm xuống bãi cỏ nghỉ ngơi, dù mệt bở hơi tai nhưng họ đã có một trận cười sảng khoái. Nơi này yên tĩnh hơn hẳn, chỉ có dòng sông êm đềm trôi dưới ánh trăng bạc, và những dây đèn lồng treo trên cao với ánh sáng màu lam dìu dịu.
"Sông Chynai đẹp quá." Đôi mắt Hiên Hạ sáng ngời. "Dù chúng ta đã bao nhiêu lần ngồi bên dòng sông này rồi mà em vẫn thấy nó thật đẹp."
"Ừ, vì đây là dòng sông quê hương chúng ta mà." Xuyên Sơn nói, anh đưa tay bứt lên một nhánh cỏ non.
"Giá bây giờ có hai chiếc cần câu nhỉ?" Hiên Hạ mỉm cười nói. "Anh có nhớ ngày bé chúng mình vẫn hay ra sông câu cá không?"
"Và em thì toàn câu được mấy thứ kì lạ." Xuyên Sơn cười.
"Đúng vậy nhỉ..." Hiên Hạ cười ngượng nghịu. "Cuối cùng em toàn đòi lấy cá của anh."
Những chiếc đèn lồng xanh khe khẽ đung đưa theo gió. Hiên Hạ nhìn lên những chòm sao giữa vòm trời rộng lớn, giọng cô êm như thể tiếng đàn dương cầm:
"Chúng mình đã có thật nhiều những kỉ niệm, và em luôn cảm thấy mình thật may mắn. Được đi bên anh, được trải qua những năm tháng ấy, được sinh ra và lớn lên ở thị trấn này. Em yêu Minija nhiều lắm, em yêu sông Chynai, yêu đội bóng, yêu những cung đường thân quen, yêu những khóm hoa cẩm tú cầu. Và..."
Cô quay nhìn Xuyên Sơn với một nụ cười ánh lên trên môi:
"... em yêu anh."
Bầu trời đêm bỗng bừng sáng.
Ánh sáng muôn sắc màu của những bông pháo hoa. Từng dải pháo hoa đang thi nhau bắn lên, rồi bung nở thành vô vàn những chùm tia sáng rực rỡ. Như cảm xúc trong lòng Hiên Hạ lúc này, thì ra nói tiếng yêu cũng thật dễ dàng.