Em chỉ là một đóa bồ công anh
Không sắc không hương mỏng manh trong gió
Đêm đầy sao em đứng trên đồng cỏ
Chợt chạnh lòng vì chẳng có ai thương
'
Anh là mây bay tới từ đại dương
Mây huyền ảo khiến em vương vấn mãi
Anh lạnh lùng chẳng hề quay nhìn lại
Cứ bay xa bay xa mãi trên cao
'
Em nhìn theo, trong tim tràn xuyến xao
Tình yêu này có lẽ nào vô vọng?
Lệ em rơi hay là giọt sương đọng
Ánh trăng buồn... nhạt nhòa bóng hình anh
'
Tình yêu này có lẽ sẽ chẳng thành
Em chỉ là bồ công anh khờ dại
Anh bay xa sao nỡ không nhìn lại?
Em đang bay, bay miết mải theo anh
'
Em chỉ là bồ công anh mong manh
Thả mình vào gió tìm anh suốt kiếp
Anh là mây trắng cứ bay bay tiếp
Để lòng em thêm trùng điệp u sầu
'
Có phải vì yêu anh quá đậm sâu
Em chìm đắm trong muôn mầu hi vọng
Để một ngày tan tành như bọt sóng
Bình minh lên, mây mau chóng tan đi...
'
Em chỉ là bồ công anh sầu bi
Giữa trời xanh, cô đơn vì mây trắng...
...
Bồ công anh là loài hoa mà Hiên Hạ thích nhất. Cô thường hát những bài hát về bồ công anh và vẽ những bức tranh về bồ công anh.
Hôm nay Hiên Hạ tới một cánh đồng bồ công anh tím ở bên ngoài thị trấn Minija để vẽ, và đi cùng với cô là Xuyên Sơn. Hai người đi lên một ngọn đồi, nơi có thể ngắm toàn cảnh cánh đồng hoa với sắc tím mênh mông.
Những bông bồ công anh tím đẹp dịu hiền như những thiếu nữ. Từng bông, từng bông như đang cùng tỏa ra một bản nhạc không có âm thanh, mà người nghe phải cảm nhận bằng trái tim mình. Hiên Hạ luôn cảm thấy như vậy, và đó là lí do mà cô yêu thích loài hoa này.
Dựng giá vẽ lên và lấy màu nước ra, Hiên Hạ bắt đầu vẽ, hôm nay ấm áp nên cô mặc một bộ váy ngắn thể thao màu trắng nhẹ nhàng. Xuyên Sơn ngồi gần đó trong bộ đồ luyện tập màu xanh da trời của câu lạc bộ Minija, anh vẫn luôn thích ngồi nhìn Hiên Hạ vẽ tranh như thế này, mỗi khi vẽ cô ấy luôn thật tập trung và say mê đến nỗi khiến thời gian xung quanh như trôi chậm lại.
Được một lúc thì Xuyên Sơn ngả mình nằm xuống nền cỏ, anh định chợp mắt một chút. Trong những ý nghĩ của mình anh lại thoáng nhìn thấy hình ảnh Huệ Nha. Mỗi khi nhớ về nàng anh không hề cảm thấy buồn mà chỉ luôn mỉm cười. Nàng như một giấc mơ tuyệt đẹp đã qua, hay như một khoảng lặng êm ả giúp anh nhận ra nhiều điều về chính bản thân mình.
Dường như Xuyên Sơn đã ngủ thiếp đi khá lâu, khi anh mở mắt ra thì những đám mây trên cao đã chuyển sang màu đỏ của hoàng hôn, phảng phất vài bông tuyết lướt bay lãng đãng. Anh chậm rãi ngồi dậy, và thoáng nhẹ nhõm khi thấy Hiên Hạ vẫn ở đó, bức tranh của cô ấy có vẻ đã hoàn thiện.
"Em vẽ xong rồi à?" Anh hỏi. "Sao không gọi anh dậy?"
"Vâng." Hiên Hạ mỉm cười, rồi cô đưa cho anh một bức vẽ. "Bức này... tặng anh."
Xuyên Sơn nhận bức tranh, anh hơi ngạc nhiên:
"Hả, sao em lại vẽ anh lúc anh ngủ chứ? Mà... trông có vẻ đẹp hơn người thật nhỉ?"
"Không, em vẽ giống người thật 100% mà." Hiên Hạ nghiêm túc nói.
"Thật thế chứ?" Xuyên Sơn cười, và cảm thấy vui sướng lạ lùng.
Hiên Hạ ngồi xuống bên anh, cô đưa tay gỡ một lá cỏ dính trên áo anh và hỏi:
"Anh có đói không? Em có chuẩn bị một chút đồ ăn đấy."
"Tuyệt, anh đang đói ngấu đây."
Hiên Hạ lấy ra một chiếc hộp nhựa lớn đựng những miếng sandwich kẹp thịt bò chua, một ít hạt điều cay và vài lon bia. Hai người cùng ăn và chuyện trò vui vẻ, trong khi ánh chiều đang óng ả tỏa buông trên cánh đồng bồ công anh tím ngát, và vầng mặt trời đỏ ối thì đang lững lờ trôi xuống đường chân trời.
Bánh và thịt bò đều thật mềm, những món ăn của Hiên Hạ luôn rất hợp khẩu vị với Xuyên Sơn. Ở bên cô ấy anh luôn thấy thật thoải mái, vậy mà dường như đến bây giờ anh mới nhận ra điều đó.
"Xuyên Sơn..." Hiên Hạ chợt ngập ngừng. "Em..."
Xuyên Sơn nhìn Hiên Hạ, dạo gần đây anh cứ có cảm giác cô ấy như có điều gì đó muốn nói với anh. Không, từ rất lâu rồi anh đã luôn cảm thấy thế. Anh hỏi:
"Em có điều gì muốn nói với anh sao?"
"Vâng, nhưng... sao anh biết?" Hiên Hạ mở tròn mắt.
Xuyên Sơn ngồi hướng thẳng vào Hiên Hạ, anh trang nghiêm nói:
"Em hãy nói đi, anh đang nghe đây."
"Vâng!" Hiên Hạ cũng nghiêm trang đáp. Đúng, đây là thời cơ không thể thuận lợi hơn để cô nói ra những cảm xúc trong lòng mình với anh ấy. Khung cảnh thơ mộng này, không gian tĩnh mịch này, lần tỏ tình này chắc chắn sẽ thành công!
Xuyên Sơn cảm thấy khá hồi hộp, hình ảnh Hiên Hạ trong mắt anh lúc này bỗng nhiên đẹp lạ kì. Mái tóc cô ấy mang một màu nâu óng ánh, và đôi mắt cô ấy có màu nâu sáng như mặt hồ phản chiếu ánh hoàng hôn.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, tiếng tim đập vang lên rõ rệt.
Thình thịch!
Thình thịch!
Thế rồi Hiên Hạ bắt đầu nói, với một giọng đầy tự tin:
"Xuyên Sơn, em muốn nói rằng... từ hôm nay chúng ta hãy..."
ÀO ÀO!
Những cơn gió bỗng ùa tới trên khắp cánh đồng, đưa muôn ngàn cánh bồ công anh tím biếc bay lên cao. Và trong thoáng chốc, khắp bầu không trung đã tràn ngập một sắc tím ngọt lịm.
"Đẹp quá..." Xuyên Sơn thoáng nhìn lên. "À, em nói tiếp đi."
"Ah vâng..." Hiên Hạ lúng túng. "Em muốn nói... chúng ta hãy... làm bạn nhé?"
"Tất nhiên rồi." Xuyên Sơn bật cười. "Bao lâu nay hai chúng ta vẫn luôn là bạn mà."
"À, ừ nhỉ..." Hiên Hạ cũng cười với hai bên má đỏ bừng lên.
Thực sự thì cô đã muốn nói rằng 'chúng ta hãy hẹn hò nhé', nhưng sự tự tin của cô đã bị gió thổi bay đi như những cánh bồ công anh kia luôn rồi. Vậy là đây đã là lần tỏ tình thất bại thứ 99 của cô với Xuyên Sơn, một kỉ lục thật đáng xấu hổ...
Nhưng dù sao hôm nay cũng thật vui, Hiên Hạ mỉm cười. Cô và Xuyên Sơn cùng ngước lên ngắm những cánh bồ công anh tím đang bay rợp khắp bầu trời hoàng hôn bao la, bản nhạc của bồ công anh chắc sẽ lan xa tới mọi miền thế giới.