Cây Nhạn quyên nở rộ hoa vàng.
Ngập tràn trong không gian là tiếng đàn, cùng một mùi hương tao nhã.
Hayuna đang ngồi dưới gốc cây Nhạn quyên với cây đàn đá trắng Avga. Hàng mi dài khép hờ hững, làn tóc xám khói chảy trên vai, nàng dịu dàng lướt những ngón tay trắng mềm lên những sợi dây đàn bằng bạc, và tiếng nhạc vẫn trong trẻo ngân lên, bổng trầm lan tỏa.
Ngồi bên cạnh Hayuna là Hahth với mái tóc hai màu vàng - trắng xõa rộng, chàng đang lặng nhìn lên tán cây và ngắm những chùm hoa vàng nở kín rợp. Nhiều cánh hoa chấp chới bay xuống, phủ đầy nền cỏ như một tấm thảm mềm mại.
"Này... Himirni vẫn chưa tới sao?" Hayuna hỏi, cây đàn trên tay nàng đang tan thành những đốm sáng bạc.
"Kẻ mạnh nhất thì luôn xuất hiện cuối cùng mà." Hahth nói.
* Himirni: Tử thiên thần thứ 7.
Nét mặt Hayuna như hơi xụ xuống, nàng lẩm nhẩm:
"Nhưng cũng đừng tới quá muộn như vậy chứ."
Con báo tuyết Yrami đang ngồi tĩnh lặng phía bên trái Hayuna, đôi mắt xám - bạc của nó cứ mở to, trân trân nhìn thẳng về phía trước.
"Con báo của nàng bị sao vậy?" Hahth hỏi. "Nãy giờ nó cứ ngồi bất động như tượng đá vậy."
"À, kệ nó đi." Hayuna nói.
"Nó không phải linh thú của nàng phải không? Nàng nhặt nó ở đâu à?"
"Không quan trọng."
Những cánh hoa Nhạn quyên vàng tươi vẫn lướt rơi man mác. Phía bên ngoài tán cây, tuyết lại đổ trắng. Hayuna chợt thấy trong lòng lạnh lẽo, nàng lấy ra chiếc kẹo gừng mà Visyeno đã tặng nàng ngày nào, có lẽ nó sẽ khiến nàng cảm thấy ấm hơn chăng?
Bóc lớp vỏ và cho viên kẹo vàng óng vào miệng, vị cay ngọt tỏa ra trên đầu lưỡi, nàng khẽ mỉm cười:
"Ah, đúng là kẹo này ngậm thì sẽ ngon hơn thật nhỉ..."
Hahth quay nhìn Hayuna, ánh mắt chàng hơi chững lại:
"Hayuna, nàng... đang khóc sao?"
Hayuna đưa tay sờ lên bờ má mình, cảm giác ươn ướt. Một dòng lệ óng ánh đã chảy ra từ con mắt bạc của nàng từ khi nào.
"Không, là nước mắt ta tự rơi thôi."
Hahth cũng không mấy để tâm, chàng tựa đầu vào lớp vỏ cây và lại lặng lẽ ngắm những chùm hoa vàng trên cao. Không gian tịnh yên này khiến chàng cảm thấy thư giãn.
"Này Hahth..." Hayuna chợt cất tiếng. "Có bao giờ ngươi tự hỏi... tại sao chúng ta lại phải làm Tử thiên thần? Kẻ nào đã sinh ra chúng ta?"
"Sự tồn tại của chúng ta là để phục vụ công lý, ta không quan tâm đến điều gì khác." Hahth bình thản đáp.
"Hủy diệt cả một giống loài cũng là công lý sao?" Hayuna đưa tay vuốt một làn tóc.
Nghe Hayuna nói, Hahth lại chợt nhớ tới ánh mắt đầy thù hận mà Elvessa dành cho mình, chàng mỉm cười lạnh lẽo:
"Nếu giống loài đó gây nên tội lỗi thì chúng xứng đáng bị trừng trị. Đây là trách nhiệm của chúng ta. Chúng ta hủy diệt cái ác để bảo vệ cái thiện."
"Lần này chúng ta nhất định phải quét sạch loài người sao?"
"Nhất định."
Tán cây Nhạn quyên xào xạc khiến những cánh hoa càng rơi xuống nhiều hơn. Sắc vàng tràn ngập. Hayuna đưa tay gỡ từng cánh hoa vương trên váy áo mình. Thời gian cứ trôi qua một cách chậm chạp.
"Hư!" Yrami bỗng kêu lên một tiếng.
Hayuna quay nhìn con báo, con mắt bạc của nó đang rực sáng. Nàng liền bế nó vào lòng:
"Em phát hiện ra thứ gì ư? Để chị xem nào..."
Nàng đưa ánh mắt ra phía trước, bên mắt bạc của nàng cũng đang từ từ trở nên sáng chói.
"Nàng nhìn thấy gì?" Hahth hỏi.
"Praviursa." Hayuna đáp.
...
Một khoảng lặng.
Những cánh hoa Nhạn quyên như dừng lại giữa không gian.
...
"Oh, thật sao?" Đôi lông mày bạch kim của Hahth thoáng chau lại.
Con mắt bên trái của Hayuna vẫn đang cháy rừng rực lửa bạc; và trên môi nàng, một nụ cười kì quái đang được kéo lên:
"Có lẽ giờ mới là lúc... cuộc chơi thực sự bắt đầu!"