Tử Thiên Thần

Quyển 02 - Chương 26-5: Ngân hoa (V)




V
Những bông tuyết đang rải xuống đầy không trung. Và vầng trăng tím héo hắt như thể sầu thương. Gió thổi tới lạnh như cắt.
"Công chúa, người không thể làm vậy." Huafiqar nói. "Chúng ta không thể tấn công Piatiar hay bất kì hành tinh nào, bởi chúng ta không phải là những kẻ cướp."
Gương mặt Ebenie tối sầm lại, rồi nàng từ từ quay nhìn Huafiqar. Đôi mắt xanh của nàng mở lớn nhìn anh, ánh mắt nàng giờ đã hoàn toàn không còn bình thường nữa, mà đầy hoang dại:
"Im ngay, Huafi. Anh dám cãi lại lời tôi sao? Hay anh là một tên nhu nhược? Tôi là công chúa của Fayusia, nhiệm vụ của tôi là mang lại hạnh phúc và no ấm cho nhân dân Fayusia, cho loài người. Suốt 600 năm chúng ta đã phải chịu đựng biết bao nhiêu thống khổ như vậy là quá đủ rồi, giờ đã đến lúc chấm dứt tất cả những điều đó. Giờ đã đến lúc chúng ta dang cánh bay tới tự do, tới vinh quang. Và chúng ta sẽ tiêu diệt bất cứ kẻ thù nào muốn cản bước chúng ta. Anh đã hiểu chưa?"
"Công chúa, xin người hãy bình tĩnh lại." Huafiqar điềm đạm nói.
"Con người phải là ưu tiên số một. Và tôi sẽ làm mọi điều để đưa nhân loại tiến lên, dẫu có phải hy sinh cả tính mạng mình." Giọng Ebenie đầy mạnh mẽ, nàng đưa bàn tay phải đặt lên vùng ngực trái. "Trái tim tôi thuộc về người dân Fayusia, và tôi muốn họ có được một cuộc sống tươi đẹp nhất, đủ đầy nhất. Tôi muốn họ được ngẩng cao đầu. Chẳng lẽ như vậy là sai sao? Piatiar hay các hành tinh khác chẳng lẽ lại quan trọng hơn người dân của chúng ta sao?"
"Nhưng đó là hành động gây chiến, thưa công chúa." Huafiqar thẳng thắn nói.
"Câm miệngg!!" Ebenie giận dữ quát lớn, nàng nhìn xoáy sâu vào mắt Huafiqar với ánh nhìn như muốn thiêu cháy anh. "Anh muốn chống lại tôi sao Huafi? Anh tính tạo phản phải không? Anh có phải là con người không? Anh phục vụ nhân loại hay phục vụ những giống loài khác???"
"Công chúa..."
Ánh sáng xanh trên đôi mắt Ebenie đang bùng lên, tỏa ra những quầng sáng chết chóc lên người Huafiqar, và đôi môi nàng đang kéo lên một nụ cười thê lương:
"Loài người chúng ta là chủng tộc siêu đẳng với trí tuệ vượt bậc, chúng ta xứng đáng được đứng trên mọi giống loài khác. Nước mắt chúng ta đã rơi, máu chúng ta đã đổ, và giờ là lúc chúng ta tìm lại vị thế của mình, vị thế của những kẻ thống trị. Đó là vận mệnh của chúng ta! Tất cả các loài sinh vật khác đều phải cúi đầu trước chúng ta hoặc sẽ bị giẫm nát! Chúng sẽ phải tuân phục chúng ta hoặc sẽ bị tận diệt! Chúng..."
CHÁT!!
Ebenie lảo đảo, một bên má nàng đỏ bừng lên. Huafiqar vừa vung tay tát thẳng vào mặt nàng một cú trời giáng. Giọng anh nghiêm nghị:
"Đủ rồi công chúa, người đã đi quá giới hạn."
Khóe môi Ebenie đang rỉ máu, đôi mắt nàng lại vụt lóe lên, và bằng một cử động nhanh như chớp nàng đã vung thanh kiếm năng lượng xanh rực lên kề sát vào cổ Huafiqar.
Vùùù!
"Ngươi..." Giọng nàng run lên trong cơn thịnh nộ. "Ngươi điên rồi sao Huafiqar?? Ta sẽ chém đầu ngươi ngay tại đây vì tội phản nghịch!!!"
"Tôi đã sẵn sàng để chết." Huafiqar bình thản nói, đôi mắt xám của anh vẫn thật ôn hòa. "Nhưng đây không phải là nàng, công chúa."
"Ng... ngươi..." Bàn tay cầm kiếm của Ebenie run rẩy.
"Lũ quỷ dữ đã xâm lược Trái Đất của chúng ta, chúng đã mang chiến tranh, chết chóc, điêu tàn đến cho chúng ta." Huafiqar chậm rãi nói, anh nhìn thẳng vào mắt công chúa. "Và giờ nàng lại muốn làm những điều khủng khiếp ấy với những dân tộc khác hay sao? Vậy thì chúng ta có khác gì lũ ác quỷ chứ?"
Vùù...
Thanh kiếm năng lượng đã rơi khỏi tay Ebenie, rơi thẳng xuống phía dưới mặt đất kia. Và nàng quỳ xuống, hai tay bưng lấy đầu, đôi mắt nàng vẫn mở to, đầy vẻ sợ hãi:
"Ngươi nói đúng... Ta... không thể trở thành ác quỷ được... Ta căm thù chúng đến thế kia mà...?"
Giọng nàng trở nên mong manh run rẩy như thủy tinh đang rơi vỡ, những dòng nước mắt của nàng tuôn trào ra, ướt đẫm trên khuôn mặt.
"Ôi khôngg... Sao ta lại có thể có những ý nghĩ điên loạn như vậy nhỉ...? Ta thật tồi tệ... Ta... không xứng đáng..."
Lần đầu tiên Huafiqar gặp Ebenie là khi nàng 5 tuổi, còn anh 7 tuổi. Ngày ấy, anh theo cha anh là thống chế không quân Fayusia tới dự một buổi tiệc của nữ hoàng. Và anh đã nhìn thấy nàng đứng dưới một gốc cây Thanh tử trong khu vườn hoàng gia, cô bé tóc trắng trong chiếc váy màu lam nhạt, xinh như một tiên nữ nhỏ.
Công chúa Ebenie tham gia chiến đấu từ năm 13 tuổi, nàng nhanh chóng chứng tỏ mình là một thiên tài quân sự xuất chúng, những chiến tích mà nàng đạt được đều rất lẫy lừng. Người dân Fayusia ngưỡng mộ và tôn sùng nàng hết mực, và không có ai xứng đáng kế vị ngôi nữ hoàng hơn nàng.
Nhưng...
Cũng chính những cuộc chiến đã thay đổi nàng. Những khung cảnh đẫm máu, những nỗi kinh hoàng và đau thương, tất cả đổ dồn lên tâm hồn của một thiếu nữ trẻ. Chúng khiến tâm lí của nàng trở nên không ổn định và đôi lúc mất kiểm soát.
"Sao ta lại có ý nghĩ muốn hủy diệt các hành tinh khác chứ?... Một mình Trái Đất chưa đủ hay sao... Tại sao ta lại muốn họ phải chịu nỗi đau giống chúng ta chứ?... Tại sao tâm hồn ta lại lệch lạc đến mức này...? Ôi, tôi là kẻ đáng ghê tởm, tội lỗi..." Nước mắt Ebenie vẫn tràn ra chẳng dứt, nàng khóc và nguyền rủa chính mình.
"Không sao đâu, công chúa." Huafiqar quỳ xuống bên Ebenie, anh nhẹ nhàng nói. "Đó là tham vọng của người, thứ vốn tồn tại trong tất cả chúng ta. Càng có nhiều sức mạnh và quyền lực thì tham vọng càng lớn, nhưng chúng ta không được để nó thao túng, mà phải chiến đấu chống lại nó. Chúng ta không chỉ phải chiến đấu với kẻ thù, mà còn phải chiến đấu với chính những tham vọng của bản thân mình. Nếu không một ngày chúng ta sẽ lạc lối."
"Huafi..." Ebenie ngước nhìn Huafiqar bằng đôi mắt xanh đẫm lệ.
Anh nhìn nàng bằng đôi mắt sáng ngời và kiên định:
"Công chúa, người hãy mạnh mẽ lên. Hãy xua đuổi những tham vọng và những ý nghĩ đen tối. Tôi biết người sẽ làm được. Tôi tin tưởng ở người."
Đúng vậy, anh biết bản chất của nàng là người lương thiện chính nghĩa, và anh tin rằng vào những thời khắc quan trọng nàng nhất định sẽ đưa ra những quyết định đúng đắn.
"Cám ơn Huafi..." Ebenie gạt nước mắt, và nàng mỉm cười. "Anh là người bạn tốt nhất của tôi. Hãy luôn ở bên tôi nhé? Và nếu tôi có làm điều gì sai trái, thì hãy thật nghiêm khắc với tôi nhé?"
Những hạt tuyết lấp lánh trong ánh trăng. Huafiqar cũng mỉm cười, giọng anh ấm áp:
"Tất nhiên rồi, Ebie."