Tử Thiên Thần

Quyển 02 - Chương 16: Sắc màu của bầu trời




Tuyết
Trong thế giới rộng lớn và ngập tràn tuyết ấy
Dường như...
Chỉ còn lại có hai người.
...
Huệ Nha và Xương Uy vẫn tiếp tục cuộc hành trình đầy gian chuân của mình, hành trình kiếm tìm sự sống và hi vọng. Lúc này, họ vẫn đang băng qua biển băng cùng với con sói tuyết sừng tấm Mevyh và chim phượng hoàng Navarisa.
Nhưng rồi họ gặp phải một trận bão tuyết cực mạnh, một trận bão tuyết có lẽ là khủng khiếp nhất kể từ khi họ đặt chân đến thế giới tương lai này. Cả không gian mênh mông bỗng chốc trở nên mịt mù trong những màn tuyết dày đặc ngộp thở, từng luồng gió buốt giá đến cùng cực không ngừng thốc tới như muốn thổi bay cả con sói khổng lồ lên không trung. Nó phải bấm các móng vuốt thật sâu xuống mặt băng và nhích từng bước chậm chạp.
"Cố lên, đừng dừng lại..." - Xương Uy động viên con sói.
"Phía trước có một hòn đảo." - Con mắt bạc của Huệ Nha đang sáng chói.
"May quá, tiến thẳng tới đó đi." - Xương Uy nói.
Một lúc sau, sau bao nỗ lực cuối cùng con sói đã đưa được Huệ Nha và Xương Uy vào lánh trong một hang đá trên đảo. Cái hang rất rộng và âm u như lối vào địa ngục, trần hang chi chít những khối nhũ đá nhọn hoắt như những chiếc răng nanh của ma quỷ.
Những giọt nước mắt của Navarisa hôm nay đã tạo ra được những loài hoa thật đặc biệt, đó là chúng có thể phát sáng. Nhờ thế mà cả hang động tối tăm bỗng trở nên đẹp lung linh, như thể họ đang ở trong thế giới thần tiên vậy.
Nhìn ra ngoài trời, bóng đêm đã phủ xuống, gió tuyết càng lúc càng cuồng nộ hơn, cơn bão quá dữ dội và khắc nghiệt. Huệ Nha và Xương Uy ngồi dựa vào vách hang và ăn tạm vài bông hoa cho qua cơn đói. Con sói Mevyh thì mệt phờ nằm bẹp xuống nền hang. Chỉ có Navarisa là vẫn vô tư bay lượn lăng xăng khắp nơi trong hang và tạo ra thêm nhiều bông hoa phát sáng nữa, trang hoàng cho khung cảnh thêm lộng lẫy.
Ngồi nghe tiếng gió rít ù ù ngoài kia mà Xương Uy thấy buồn nao lòng. Huệ Nha đang tựa đầu vào vai anh, cơ thể nàng như khẽ run rẩy.
"Em sao vậy, Huệ Nha?" - Anh lo lắng hỏi nàng.
"Em lạnh lắm..." - Giọng nàng mong manh.
"Đừng sợ, cơn bão sẽ qua nhanh thôi." - Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.
"Vâng..." - Nàng khẽ đáp.
"Anh xin lỗi, tất cả mọi việc đều do anh, anh đã khiến em rơi vào tình cảnh này..." - Xương Uy cúi đầu xuống, giọng anh trầm buồn - "Nếu anh không chế tạo ra cỗ máy thời gian, không cố gắng thay đổi qui luật của thời gian, thì em đã không bị đưa tới thời tương lai chết chóc này..."
"Không, em không hối tiếc đâu." - Huệ Nha lắc đầu nói.
Xương Uy quay nhìn nàng, nàng đang nắm chặt lấy bàn tay anh, giọng nàng thật dịu dàng:
"Em chẳng hề hối tiếc vì đã gặp anh, và đi cùng với anh."
Xương Uy cảm thấy một niềm xúc động đang dâng lên trong trái tim mình, và trên đôi mắt anh như thấp thoáng những giọt lệ.
"Cám ơn em..." - Anh mỉm cười và cũng xiết chặt lấy bàn tay nàng.
Hai người cứ ngồi tựa như thế bên nhau, hơi ấm quấn quyện đã xua tan hoàn toàn cái giá lạnh của trận bão tuyết trùng trùng điệp điệp phía ngoài cửa hang kia. Những bông hoa xung quanh họ vẫn tỏa ra một thứ ánh sáng trắng dìu dịu tuyệt đẹp, tựa như những ánh sao tinh khiết, nhiệm màu.
"Huệ Nha này, nếu chúng ta có thể trở về hiện tại, anh muốn đưa em tới một nơi." - Xương Uy mỉm cười nói.
"Nơi nào vậy ạ?" - Huệ Nha ngước nhìn anh.
Xương Uy nhìn lên những hạt phấn hoa sáng lấp lánh đang bay phiêu linh trên vòm hang, anh đáp:
"Hà Nội. Anh muốn đưa em về Hà Nội."
"Hà Nội là ở đâu?" - Nàng hỏi.
Anh đưa tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc nàng, những làn tóc óng mềm như tơ như nước, giọng anh thanh thản:
"Hà Nội là quê hương của anh, đó là một thành phố yên bình lắm, những con phố tươi đẹp hoa nở bốn mùa, và dòng sông Hồng quanh co, uốn lượn."
"Có một nơi đẹp như vậy sao?" - Nàng mỉm cười.
"Ừ. Còn em, Huệ Nha, em có nơi nào muốn đưa anh tới không?" - Anh hỏi.
"Ajamina." - Nàng vui vẻ đáp.
"Ajamina ư?"
"Hành tinh hoa."
"Nơi đó chắc tuyệt lắm nhỉ?"
"Vâng, ở nơi ấy không có nỗi buồn, không có những muộn phiền lo âu, chỉ có muôn ngàn loài hoa sắc hương rực rỡ."
Huệ Nha và Xương Uy trò chuyện cho tới tận khuya, khi mí mắt cả hai đều trĩu lại và họ thiếp ngủ đi bên nhau. Giờ đây, khoảng cách giữa hai người gần như đã bằng 0.
...
Rạng sáng hôm sau, Xương Uy chợt thức giấc bởi những tiếng ầm ầm vang lên từ phía bên ngoài hang, ngay cả nền hang cũng đang rung lên, như thể có một vật thể gì đó vô cùng nặng nề vừa đáp xuống hòn đảo này.
"Chuyện gì vậy?" - Huệ Nha cũng đã tỉnh giấc.
"Không biết nữa, chúng ta ra xem sao." - Xương Uy nói với một cảm giác bất an.
Hai người thận trọng tiến ra khỏi hang, ngoài trời cơn bão tuyết đã lắng đi nhiều, chỉ còn những màn sương giá trắng xóa mờ ảo.
Và họ nhìn thấy một bóng hình khổng lồ trong những màn sương ấy...
Tiến tới gần hơn họ nhận ra đó là...
Một con robot cực kì đồ sộ!!
Xương Uy như không tin vào mắt mình nữa, anh ngước nhìn lên mà nhịp tim như đập chậm lại. Con robot kia có chiều cao cỡ một tòa nhà 30 tầng đứng sừng sững giữa những làn sương tuyết, cơ thể nó được cấu tạo nên bởi những khối kim loại kiên cố với màu sơn chủ đạo là trắng, trắng muốt.
Huệ Nha đã triệu hồi thanh Hỏa nhiên kiếm trên tay, con mắt bạc của nàng cũng đang bắt đầu sáng lên. Nhưng, con robot khổng lồ kia không có vẻ gì là muốn tấn công hai người, nó chỉ đứng im lìm ở đó như một pho tượng thép oai hùng.
Và rồi...
Từ trên đỉnh đầu con robot, một cánh cửa được bật ra, và một dáng người đang chầm chậm chui lên. Dáng người ấy mảnh mai và thanh nhã trong bộ y phục màu xanh dương pastel, một sắc màu đầy tươi sáng, như sắc màu của bầu trời trong veo đầu mùa hạ.
Đó là...
Một...
Con người?
- - - -