Tiếng mưa tí tách ngân lên trong bầu không gian lạnh lẽo.
Mưa rả rích, râm ran trên con phố tàn tạ. Với những ngôi nhà bẩn thỉu, xập xệ. Lũ quạ đen đậu đầy trên nóc những ngôi nhà ấy, co ro, ướt đẫm.
Phía dưới đường, một cô gái trong chiếc váy màu xanh lá cây rách rưới đang hớt hải chạy, trên nét mặt cô in rõ nỗi sợ hãi, kinh hoàng. Đuổi theo phía sau cô là 5 gã thanh niên mặt mày hung ác như lũ quỷ dữ!!
Thế rồi...
Chúng đã bắt kịp cô. Chúng đạp cô ngã sóng xoài xuống nền đường ướt lõng bõng. Cô đau đớn co rúm người lại, nỗi khiếp sợ dâng tràn. Những vệt mưa cứ tưới xuống không ngừng. Lũ đầu gấu cao lớn đứng sừng sững vây quanh cô, gậy sắt lăm lăm trong tay, chúng cười nhăn nhở:
"Con khốn, mày tưởng thoát được khỏi tay bọn ông à?"
"Mẹ quả này thì nhừ đòn em nhé!"
"Nện nó một trận nhớ đời đi chúng mày, ha ha ha!"
Và một trận đòn dữ dội lập tức trút vào người cô gái. Những cú đạp, những cú vụt hết sức nhẫn tâm cứ tới tấp giáng xuống cơ thể yếu ớt của cô. Đau buốt. Tuyệt vọng. Máu. Nước mắt. Mưa rơi da diết, buồn thảm.
"Dừng lại."
Một giọng nói lạnh lẽo chợt vang lên từ phía sau lưng lũ côn đồ.
Đó là giọng của một thiếu nữ chắc hẳn còn rất trẻ.
Lũ côn đồ quay cả người lại. Thiếu nữ vừa cất tiếng đang đứng âm u ở giữa đường kia, nàng có dáng vóc mảnh dẻ, trên người nàng khoác một chiếc áo choàng đen dài thượt với mũ trùm đầu che gần hết khuôn mặt, từng hạt mưa lấm tấm đọng trên những lớp vải.
"Hả?" - Lũ côn đồ cau mày trợn mắt - "Con quái dị nào thế này?"
Những giọt mưa chầm chậm rơi xuống xung quanh thiếu nữ khoác áo choàng đen như những hạt ngọc trong veo. Nàng lạnh lùng cất giọng:
"Để cô ấy yên và cút."
"Cái gì?" - Lũ đầu gấu phá lên cười - "Con này nó chán sống rồi phải không chúng mày?"
"Mà nó đứng đó từ khi nào nhở? Như ma ấy, kinh thật." - Một tên hơi nuốt nước miếng.
"Hô hô, thằng nhát cáy, thời buổi này ma quỷ cũng phải sợ người nhé." - Tên khác ngạo nghễ nói.
"Đ** nói nhiều." - Tên thủ lĩnh ra lệnh - "Thằng nào xông lên lột mũ nó ra xem mặt mũi thế nào!"
Xẹẹẹẹt!
Thiếu nữ áo choàng đen bất chợt phóng người tới, nàng rút từ trong lớp áo ra một thanh bảo kiếm sáng loáng và tung ra những đường chém chớp nhoáng. Những cây gậy sắt trên tay lũ côn đồ lập tức bị cắt ngọt thành mười mấy khúc, rơi leng keng xuống nền đường.
Lũ côn đồ đứng sững sờ, chúng lắp bắp:
"Cái đ** gì vừa... vừa xảy ra vậy??"
"Con này... nó... thân pháp nhanh quá..."
Thiếu nữ áo choàng đen lại cất tiếng, giọng nàng thật khẽ mà vẫn đầy uy phong:
"Cút hết, bằng không thứ rụng xuống tiếp theo sẽ là đầu của các ngươi đấy."
"Mẹ kiếp! Mày tưởng bọn tao dễ chơi hả!" - Tên thủ lĩnh quát - "Chúng mày thịt nó cho tao!!!"
Và chúng đồng loạt rút ra những con dao găm sắc lẻm rồi hùng hổ xông vào thiếu nữ kia!
Xẹẹẹẹt!
Nàng lại bay người vung lên những đường kiếm nhoang nhoáng. Những tia máu phun ra. Năm con dao găm bắn tung lên không trung. Nàng đã chém vào bàn tay chúng, nhanh và chuẩn xác đến mức khó tin.
Và rồi lưỡi kiếm của nàng đã kề sát vào cổ tên thủ lĩnh, giọng nàng âm u:
"Lũ ngu ngốc, thế giới này đang đứng trước nguy cơ diệt vong, vậy mà các ngươi ngày qua ngày vẫn chỉ biết đối xử nhẫn tâm với chính đồng loại của mình. Thật khốn nạn."
Bốn tên côn đồ kia run như cầy sấy, chúng vừa ôm những bàn tay đầm đìa máu vừa kéo nhau bỏ chạy thục mạng. Trong khi tên thủ lĩnh đang bị dí kiếm thì mặt cắt không còn hột máu, hắn run lẩy bẩy:
"Xin... xin chị tha mạng..."
Nàng thu kiếm về và u ám nói:
"Ta sẽ không giết các ngươi, vì dù sao các ngươi cũng vẫn là con người. Biến đi và liệu mà sống cho tử tế, lần sau thì đầu các ngươi chắc chắn sẽ phải bay xuống đất đó."
"Vâââng... thưa chị!" - Tên thủ lĩnh quay người chạy tóe khói.
Mưa vẫn râm ran. Không gian ẩm ướt. Thiếu nữ áo choàng đen hướng về phía cô gái váy xanh tội nghiệp đang nằm run rẩy trên nền đường đẫm nước kia, giọng nàng như sương khói:
"Còn cô, đứng dậy và về nhà đi."
Cô gái váy xanh ngước lên, nhưng cô chỉ thấy một sự lạnh giá từ thiếu nữ áo choàng đen kia, với khuôn mặt ẩn khuất trong chiếc mũ trùm đầu. Cô yếu ớt lên tiếng:
"Ân nhân... có thể cho tôi biết... danh tính không?"
Trên khắp bầu trời, những hạt mưa đang dần biến thành những bông tuyết. Trắng muốt. Tinh khôi.
Thiếu nữ áo choàng đen quay người bước đi, nàng chậm rãi nói:
"Ta đang săn lùng những sinh vật mang tên Tử thiên thần. Với thanh kiếm này, ta sẽ tử hình chúng từng tên một. Dù chúng có bao nhiêu đi chăng nữa, ta cũng sẽ trừng trị chúng, tiêu diệt chúng đến tên cuối cùng. Hãy gọi ta là... công chúa bóng đêm."