III
"Mặt biển cũng đã đóng băng cả rồi." - Xương Uy khẽ nói, anh đưa ánh mắt nhìn ra vùng khơi xa trắng xóa băng tuyết.
"Chúng ta sẽ đi tiếp chứ?" - Huệ Nha hỏi, giọng nàng vẫn trong veo như tiếng pha lê rơi.
Nàng ngồi đằng trước Xương Uy, gió biển đưa những làn tóc thơm mềm của nàng bay lướt qua gò má anh. Anh mỉm cười đáp:
"Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ băng qua đại dương này và tiến sang một châu lục khác."
Và con sói sừng tấm Mevyh lại sải bộ vuốt sắc lao đi vun vút trên mặt biển băng giá, đưa Xương Uy và Huệ Nha tiến thẳng ra khơi. Chim phượng hoàng Navarisa bay theo phía trên đầu.
Giữa biển trời mênh mông sương tuyết, bóng hình họ thật quá đỗi bé nhỏ. Họ phiêu bạt thế gian với một niềm hi vọng mong manh rằng nền văn minh nhân loại vẫn còn sót lại ở đâu đó...
...
Con sói vẫn miệt mài chạy trên mặt biển băng cho đến tận chiều muộn. Bên mắt bạc của Huệ Nha chợt sáng lên khi nàng phát hiện thấy ở phía trước có một vật thể gì đó có vẻ rất đồ sộ. Nàng liền thúc cho con sói tăng tốc tiến tới gần nó.
Đó là... xác một chiếc tàu biển cỡ lớn bị mắc kẹt trong lớp băng.
Chiếc tàu có hình dáng rất tân kì, bị bao phủ trong những lớp tuyết dày, nó nằm im lìm ở đó như một tòa pháo đài nổi giữa biển cả.
"Một chỗ nghỉ đêm không tệ." - Xương Uy ngước nhìn chiếc tàu và nói. Ánh chạng vạng đang buông dần trong không gian.
Boong tàu nằm cách cả chục mét so với mặt biển băng, con sói Mevyh phóng mình nhảy một cú phi thường đáp thẳng lên đó. Huệ Nha và Xương Uy cùng xuống khỏi lưng con sói, trong khi Navarisa lại đang tưới nước mắt lên khắp bề mặt tàu, và trong một thoáng nó đã biến chiếc tàu chết này trở thành một vườn hoa đẹp rực rỡ như trên thiên đường.
Và bữa ăn tối đã diễn ra với một thực đơn thanh đạm như mọi ngày là hoa, hoa và hoa. Ăn xong, Huệ Nha và Xương Uy tìm vào một căn phòng trống trong khoang tàu và nằm ngủ bên nhau. Cả ngày dầm mình dưới mưa tuyết lạnh lẽo mệt mỏi nên giờ họ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, trong hơi ấm tỏa ra từ con chim phượng hoàng.
...
...
...
Nửa đêm. Huệ Nha đang một mình lặng lẽ đi ra boong tàu, nàng chậm rãi đi dọc theo mạn tàu, rồi tiến lên đứng trên mũi tàu. Gió lạnh thổi những làn tóc của nàng bay dài như những dải lụa mềm óng, nàng mím môi lại và từ từ ngước nhìn lên bầu trời cao xa thăm thẳm.
Nàng đang nhớ một người.
Vòm trời đêm mênh mông. Thấp thoáng sau những áng mây tuyết mỏng manh là dải ngân hà huyền diệu với muôn vàn vì tinh tú lấp lánh. Từng bông tuyết rơi phiêu phất trong những vạt ánh trăng dịu êm, trong lành.
Tuyết đẹp quá.
Nhưng...
Nàng vẫn thích ngắm những giọt mưa hơn. Nàng nhớ những ngày mưa khi nàng còn ở bên Xuyên Sơn, nàng nhớ anh, nhớ những đêm ngồi bên bức tường kính chỉ có anh với nàng cùng cơn mưa, nhớ những giây phút sao quá đỗi bình yên ấy...
Nàng cũng rất nhớ Hiên Hạ, chị ấy đã cho nàng mượn những bộ váy thật đẹp và còn dạy nàng vẽ tranh. Nàng cũng nhớ cả Hainiido và Irivy nữa, hai người ấy cứ gặp mặt là cãi nhau, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy một không khí thật ấm cúng của những người bạn.
Nàng nhớ thị trấn Minija bé nhỏ, nhớ hương táo xanh, nhớ những chiếc ôm, nhớ cả nụ hôn, nhớ tất cả những kỉ niệm đã cho nàng những cảm xúc như một con người...
Giờ đây khoảng cách giữa nàng và những điều thân thương ấy là 600 năm.
Một dòng nước mắt óng ánh đang chảy dài trên bờ má Huệ Nha từ khi nào, cơn gió đêm buốt giá đưa những giọt nước mắt của nàng bay vào thinh không, từng giọt, từng giọt trong veo như những hạt pha lê không màu...
"Huệ Nha, sao em lại khóc?"
Một giọng nói ấm áp chợt vang lên từ phía sau lưng Huệ Nha.
...
Xương Uy thức giấc mà không thấy Huệ Nha nằm bên mình, anh liền đi ra boong tàu để tìm nàng. Và anh thấy nàng đang đứng đó, trên mũi tàu phủ đầy hoa cỏ. Những làn tóc nàng tung bay, và như có cả những giọt nước mắt.
Tuyết phiêu lãng khắp không gian, đẹp lạ kì. Anh tiến lại gần nàng và khẽ cất giọng:
"Huệ Nha, sao em lại khóc?"
Nàng quay lại nhìn anh.
Đó là hình ảnh đẹp nhất mà chắc chắn anh sẽ mãi mãi không quên.
Nàng đứng trong vạt trăng lung linh, đôi mắt đỏ - bạc trong veo mở to nhìn anh, làn tóc và nước mắt nàng bay theo gió, và trên làn môi nàng đang khẽ... mỉm cười.
Và...
Nàng chạy tới ôm chầm lấy anh, và nàng khóc, khóc trên vòm ngực anh.
Anh đứng lặng trong vài giây, rồi anh đưa cả hai tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng và nói:
"Không sao đâu, những hi vọng rồi sẽ tới với chúng ta."
Lúc ấy, trên bầu trời kia chợt bừng lên những dải sáng. Mưa sao băng. Những vệt sáng đang kéo dài qua vòm trời đêm như những con đường ánh sáng rực rỡ, diệu kì.