Tử Thiên Thần

Quyển 02 - Chương 14-2: Tuyết (II)




II
Giấc mơ đã qua...
Giấc mơ về mẹ...
Xương Uy tỉnh dậy, nước mắt vẫn nóng hổi trên mi. Anh thấy mình vẫn đang nằm nép trong khuôn ngực Huệ Nha, nàng đã ôm anh trong vòng tay suốt cả đêm qua trên tấm thảm hoa này, và tiếng nhịp tim nàng đã ru anh vào giấc ngủ.
Bình minh đã lên trên quảng trường lâu đài tuyết, tỏa lan một sắc tím trong trẻo, an lành. Tuyết vẫn rơi loáng thoáng. Những cái xác của lũ vượn tuyết đã được phủ lên một lớp bụi tuyết trắng xóa.
Xương Uy khẽ rời ra khỏi người Huệ Nha, anh cố gắng tránh để nàng thức giấc, nàng vẫn đang ngủ thật ngon với những nhịp thở thật nhẹ. Chim phượng hoàng Navarisa nằm ngay cạnh đó, nó rúc đầu vào cánh mà ngủ trông rất ngộ nghĩnh.
Xương Uy ngồi thẳng dậy và quay nhìn sang bờ vai cụt bên trái của mình, ánh mắt anh chợt sững lại, và một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng anh.
Thật khó tin...
Cánh tay trái của anh sau một đêm giờ đã... mọc lại!
Nhưng...
Không phải một cánh tay bằng xương bằng thịt bình thường như trước, mà là một cánh tay bằng... bạc!!
Một cánh tay bạc, hoàn toàn bằng bạc.
"Sao có thể..." - Anh mấp máy môi, vẫn chưa hết ngỡ ngàng, đôi mắt anh cứ nhìn trân trối vào cánh tay bằng bạc đang gắn liền trên bờ vai trái của mình.
Rồi Xương Uy bắt đầu thử cử động cánh tay bằng bạc ấy, anh nâng lên hạ xuống và nắm mở bàn tay. Anh gần như có được một cảm giác hoàn hảo với cánh tay này, các động tác được thực hiện rất dễ dàng không hề gượng gạo, như thể nó thực sự là một bộ phận trên cơ thể anh vậy.
Huệ Nha cũng đã tỉnh dậy, nàng ngồi dậy và mở tròn mắt nhìn cánh tay bạc của Xương Uy. Rồi nàng khẽ hỏi:
"Cánh tay anh đã mọc lại rồi sao?"
"Ừ, đúng là một phép màu nhỉ." - Xương Uy đáp, anh vẫn đang ngắm nhìn cánh tay bạc của mình, rồi anh đưa bàn tay phải sang và thử sờ nắn nó. Thật không thể tin nổi, nó rất cứng nhưng cũng rất ấm như thể có thân nhiệt, và khi cử động thì vẫn uyển chuyển không thua gì cánh tay thật.
"Anh không phải con người." - Huệ Nha nói.
Xương Uy quay nhìn nàng, anh hơi chau mày lại:
"Anh là người, Huệ Nha."
"Không phải." - Nàng lắc đầu.
"Anh là một con người." - Xương Uy khẳng định.
"Không, không phải." - Nàng lặp lại.
"Im đi!" - Anh quát.
Nàng hơi xụ mặt, rồi quay ngoắt đi.
"Anh xin lỗi." - Xương Uy hạ giọng - "Nhưng anh là một con người, đó là điều không cần phải tranh luận."
"Một con người thì không thể tự mọc lại cánh tay được." - Giọng nàng lạnh lùng như vẫn đang hờn giận.
"Đó không phải là vì anh đã uống những giọt máu bạc của em sao?" - Xương Uy hỏi.
"Không." - Nàng đáp - "Máu bạc chỉ có tác dụng giảm đau, cầm máu và giúp những vết thương ngoài da mau lành lại, chứ hoàn toàn không thể làm mọc lại những bộ phận cơ thể đã mất."
"Vậy thì..." - Xương Uy nhìn lại cánh tay bạc của mình - "Tại sao?"
"Anh không phải loài người." - Huệ Nha lại nói.
"Đủ rồi, Huệ Nha." - Xương Uy thở dài một hơi - "Chúng ta không nhắc đến chuyện này nữa được không?"
Nàng mím môi nhìn anh, nhưng rồi cũng gật đầu.
Xương Uy đứng dậy, anh quay nhìn ra khu quảng trường đang chìm trong ánh bình minh tím biếc, trầm trầm nói:
"Chúng ta chuẩn bị lên đường tiếp nào. Hi vọng ngày hôm nay sẽ may mắn hơn hôm qua."
Và hành trình kiếm tìm sự sống của Xương Uy và Huệ Nha lại tiếp tục. Con sói tuyết sừng tấm Mevyh cũng đã được uống những giọt máu bạc của Huệ Nha, nên giờ nó đã sẵn sàng để chở hai người trên lưng. Họ rời khỏi thành phố thứ 13 chết chóc ấy và tiến về những miền đất mới.
...
Ngày rồi đêm, băng tuyết và giá lạnh, họ cứ đi và đi mãi, xuyên qua một thế giới dường như đã lụi tàn.
Xương Uy đã quen dần với cánh tay trái bằng bạc của mình, nó cũng có đầy đủ mọi cảm giác như cánh tay bên phải, chỉ khác là nó được cấu tạo bằng bạc và khỏe hơn khá nhiều. Tuy vậy, anh cũng không biết là nên mừng hay nên lo nữa, vì dường như anh vẫn còn chưa hiểu rõ chính cơ thể mình. Tại sao anh lại có thể mọc ra một cánh tay bằng bạc? Câu hỏi ấy vẫn khiến anh băn khoăn không dứt.
...
Thêm vài ngày nữa đã trôi qua, tuyết vẫn rơi điệp trùng, Xương Uy và Huệ Nha vẫn cưỡi trên lưng con sói Mevyh tiến về phía trước, qua núi non rồi bình nguyên, qua nhiều thành phố chết nữa. Rồi cuối cùng họ đã ra được tới biển.
Biển băng.