Tử Thiên Thần

Quyển 02 - Chương 14-1: Tuyết (I)




I
"Trời đêm trong veo không mây giăng
Ngàn sao lung linh trăng thanh thanh
Hồng phai hoa đào đơm hương lành
Sông xuân êm đềm xanh trong trong
Thuyền ai cô đơn trên sông hằng
Đàn ai ngân lên đan tơ trăng
Tình ai theo ngàn hoa phiêu bồng
Hồn ai mơ màng đêm mênh mông..."
Trong như nước suối, nhẹ tựa mây trời, tiếng hát du dương hòa ngân vào gió.
Trên thảm cỏ xanh mượt mà ven bờ dòng sông khuya yên tĩnh, Mộc Uyên đang ngồi tựa bên một gốc cây bằng lăng cổ thụ và cất tiếng hát như thể một thiên thần. Cô vận một chiếc váy dài trắng thanh nhã, suối tóc đen huyền và đôi mắt biếc trong.
Ánh trăng chan hòa nơi nơi. Dòng sông êm ả trôi dưới bầu trời sao huyền ảo. Trên khắp tán cây bằng lăng là những chùm hoa tím ngát nở rộ, những cánh hoa lất phất rơi xuống rải đầy trên nền cỏ. Mộc Uyên chợt ngừng hát và đưa tay nhặt lên một cánh hoa, cô mỉm cười mà từ sâu trong đáy mắt như thoáng dâng lên một nét u hoài.
Bỗng, có một cậu bé chừng 8 tuổi rất xinh xắn đang chạy đến bên cô, cậu bé sà vào lòng cô và vòng tay ôm lấy cô thật chặt:
"Mẹ..."
"Xương Uy, sao vậy con?" - Mộc Uyên dịu dàng hỏi.
"Con nhớ mẹ lắm..." - Cậu bé thổn thức nói.
"Không sao đâu con, mẹ đang ở đây rồi." - Mộc Uyên đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc con.
"Mẹ kể cho con nghe chuyện về mưa đi." - Cậu bé khẽ đề nghị.
Mộc Uyên mỉm cười, và cô bắt đầu kể, chất giọng êm dịu của cô ngân lên bên tai cậu bé:
"Ngày xưa, có một nàng công chúa, nàng là người còn sống sót duy nhất của một vương quốc đã diệt vong. Cô đơn, tuyệt vọng, nàng lang thang khắp thế gian trong một hành trình vô định. Người ta thường gọi nàng là công chúa mưa, vì những vùng đất mà nàng tới thì trời sẽ đổ mưa không dứt. Nhưng không ai nỡ xua đuổi nàng, vì sắc đẹp của nàng khiến họ mê đắm. Tuy vậy, nàng công chúa cũng không muốn gây phiền lụy tới mọi người thêm nữa, nên nàng quyết định đi vào tận trong rừng sâu và sống một mình trong một tòa lâu đài hoang phế. Từ đó, nàng công chúa cứ sống lặng thầm ở đó, đêm ngày nàng ngồi trên tòa tháp cao nhất của lâu đài và u sầu nhìn ngắm những cơn mưa triền miên nơi rừng vắng. Nhưng rồi tới một ngày, có một chàng trai đã tới. Cảm thương câu chuyện của nàng, chàng đã trồng quanh tòa lâu đài hoang phế ấy những cây hoa lạ. Và khi những cây hoa ấy nở ra những đóa hoa màu vàng rực rỡ, thì mây đen đã bị xua tan và ánh mặt trời đã ló dạng. Và nàng công chúa đã tìm lại được nụ cười trên đôi môi mình."
"Đó là hoa gì vậy ạ?" - Cậu bé Xương Uy hỏi.
"À, giờ chúng ta gọi đó là hoa hướng dương." - Mộc Uyên đáp.
"Vậy hai người ấy sẽ sống hạnh phúc bên nhau phải không mẹ?"
"Tất nhiên rồi, bé yêu của mẹ. Ngay cả những khi con thấy tuyệt vọng nhất thì những niềm hi vọng rồi cũng sẽ tới, con hãy luôn tin như thế nhé."
Cậu bé ôm chặt lấy mẹ hơn. Mộc Uyên cũng ôm lấy con, cô khẽ nhắm mắt lại. Hai mẹ con cứ ngồi bên nhau như thế hồi lâu, trong vòng tay ấm áp, yên bình. Cơn gió mát lành khiến tán cây bằng lăng xao động, hương hoa phảng phất lan tỏa. Mặt sông óng ánh ánh trăng. Không gian mênh mông mà tĩnh lặng.
"Mẹ ơi, con muốn được ở mãi bên mẹ..." - Cậu bé khe khẽ nói.
"Con ngoan, mẹ cũng vậy." - Mộc Uyên khẽ gật đầu.
"Con... muốn quay trở về quá khứ để cứu sống mẹ..." - Cậu bé bật khóc - "Con muốn đưa mẹ về với cuộc sống..."
Mộc Uyên mỉm cười, ánh mắt cô sáng long lanh, cô cúi xuống và dịu dàng hôn lên mái tóc con trai:
"Ôi con thân yêu, đừng lo cho mẹ. Quá khứ không phải là thứ có thể thay đổi được đâu con. Nếu muốn thay đổi, con hãy thay đổi... tương lai..."
Cậu bé ngẩng lên nhìn mẹ, đôi mắt cậu nhòe trong nước mắt. Mẹ cậu đang dần tan ra, tan ra thành... những bông tuyết... Cậu chỉ còn kịp nhìn thấy nụ cười và ánh mắt thân thương của người mẹ, trong một khoảnh khắc cuối cùng...
"Vâng..." - Cậu bé gật đầu đáp, trong dòng nước mắt lăn dài.
Cơ thể Mộc Uyên đã tan ra thành vô vàn những bông tuyết trắng, theo gió bay thẳng lên bầu trời. Và những bông tuyết ấy cũng dần tan đi, tan vào ánh bình minh rạng rỡ đang bừng sáng trên khắp không gian...