IV
"Không, xin cậu đừng giết anh ấy!" - Hoa Tiên kêu lên, nàng chạy đến đứng chắn trước mặt Hy Ca - "Anh ấy không có lỗi gì cả, lỗi là ở tớ, vì tớ muốn tìm hiểu một chút về con người nên mới..."
"Tránh ra." - Hy Ca vung tay gạt Hoa Tiên ngã chúi xuống đất, nàng tiếp tục tiến về phía Thiên Hà.
Hoa Tiên vùng dậy và ôm chầm lấy Hy Ca cố gắng ngăn nàng lại:
"Đừng... Cậu không được giết anh ấy, tớ xin cậu đừng giết anh ấy mà!"
"Buông ra, nếu không ngươi cũng sẽ chết!" - Hai nắm tay của Hy Ca đều đang xiết lại, con mắt bạc của nàng phát sáng rực rỡ.
"Cậu có thể giết tớ nhưng... hãy tha cho anh ấy đi mà, hu hu... đừng giết anh ấy, tớ xin cậu đấy..." - Hoa Tiên vẫn ôm xiết lấy Hy Ca và khẩn thiết van xin - "Tớ đã luôn nghe theo lời cậu, nhưng lần này... xin cậu hãy chiều theo ý tớ một lần thôi, nhé?"
"Hừ..." - Con mắt bạc của Hy Ca dường như đã dịu đi đôi chút - "Thôi được, đằng nào thì hắn cũng sẽ không thể thoát. Vận mệnh của chúng là sự diệt vong. Ta sẽ không giết hắn ngày hôm nay, nhưng nếu ngươi còn dám nói chuyện với con người một lần nữa thì..."
"Vâng, tớ sẽ không dám nữa đâu, tớ sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa đâu..." - Hoa Tiên vội nói.
"Hãy nhớ lời ngươi đấy."
"Vâng ạ..."
Và Hy Ca đã tan biến đi thành những giọt nước. Hoa Tiên thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi nàng chạy đến bên Thiên Hà và lo lắng hỏi anh:
"Mi không sao chứ? Có đau lắm không?"
Thiên Hà lắc đầu, anh lại nở nụ cười tươi rói:
"Chỉ là một cú đá nhẹ tênh thôi mà, ha ha. Cám ơn em đã muốn bảo vệ anh, nhưng cô bé đó định giết anh thật sao?"
"Chắc là vậy, hi hi." - Hoa Tiên cũng nghiêng đầu cười với anh.
Con đại bàng đầu rồng Nigilli đang dậm cặp chân vuốt bạc và đập đập đôi cánh màu xanh khổng lồ. Hoa Tiên thở dài một hơi, rồi nàng quay nhìn Thiên Hà, nàng nhìn sâu vào đôi mắt anh, đôi mắt đen huyền ngời sáng như sóng biển đêm dưới ánh trăng ấy. Và nàng nói:
"Thôi, giờ có lẽ đã đến lúc ta phải đi rồi. Chúng ta chia tay ở đây nhé, hôm nay được trò chuyện và ca hát cùng mi ta vui lắm."
Thiên Hà ngắm nhìn Hoa Tiên lần cuối, đôi mắt 2 màu xanh lá cây - bạc trong veo của nàng như đang ngân ngấn nước, dẫu mới chỉ gặp nàng có vài tiếng đồng hồ nhưng anh đã thực sự cảm thấy rất thân thiết với nàng, cảm thấy thật thoải mái và vui vẻ khi ở bên nàng, đó là những giây phút mà anh sẽ chẳng thể nào quên. Anh mỉm cười:
"Anh cũng vậy, anh cũng đã rất vui, chưa bao giờ vui đến vậy. Tạm biệt em, dù có lẽ chúng ta sẽ không thể gặp lại, nhưng hãy mãi giữ những kỉ niệm về nhau trong lòng nhé."
"Vâng..." - Nàng cũng mỉm cười.
Hình ảnh nụ cười của nàng như ngưng đọng trong đáy mắt Thiên Hà trong khoảnh khắc.
Nhưng rồi, nàng đã thanh thoát xoay người và bay về phía con đại bàng xanh Nigilli, nàng cưỡi lên lưng nó, con mắt bạc của nàng sáng lên lấp lánh, suối tóc vàng của nàng tung bay, và con đại bàng cất cánh bay lên, bay thẳng về phía vầng trăng bạc lộng lẫy.
Thiên Hà vẫn đứng lặng nhìn theo cho đến khi bóng hình nàng xa khuất, hoàn toàn xa khuất, những bông tuyết cứ bay xuống đậu đầy trên mái tóc anh, như một nỗi buồn đến mênh mang. Nàng là tiên nữ đã bay về trời, để anh lại đây với những đóa hoa anh thảo tím sẫm ưu thương, nhưng anh sẽ mãi nhớ đến nàng như một kí ức tươi đẹp nhất của cuộc đời mình. Vĩnh biệt em, cô bé với nụ cười trong ngần, vô tư...
Nhưng rồi, Thiên Hà chợt cảm thấy dường như mình đã quên mất một điều gì đó.
Một điều hết sức quan trọng.
Là gì nhỉ? Anh đã quên điều gì? Sao bỗng dưng anh lại không thể nhớ ra được nhỉ? Có một điều gì đó quan trọng lắm, rất quan trọng, quan trọng vô cùng... Thiên Hà đi qua đi lại trên đỉnh núi tuyết một hồi, trầm ngâm đủ kiểu, cuối cùng anh mới sực nghĩ ra: Hoa Tiên đưa anh lên đây, lên đỉnh núi tuyết cao cả ngàn dặm này, nhưng nàng lại quên mất việc đưa anh xuống, và anh cũng quên không nhắc nàng.
Bây giờ anh phải làm cách nào để quay trở về được Illen đây????
...
...
...
Sắp đến mùa hè rồiii