III
Khi Thiên Hà ngoảnh nhìn lại phía dưới thì mặt đất như đã cách xa cả ngàn dặm. Con đại bàng đầu rồng Nigilli vẫn vỗ cánh bay lên cao mãi, vượt trên cả những tầng mây cao nhất, rồi nó dang cánh lượn như một cánh diều giữa vòm trời giờ đã giăng đầy trăng sao.
"Ha ha, không thể tin nổi, chúng ta đang bay, đang thực sự bay sao?" - Thiên Hà dang rộng hai cánh tay và hét lớn, tận hưởng một cảm giác tự do ngập tràn.
"Hi hi, cảm giác thật tuyệt phải không?" - Hoa Tiên cười rạng rỡ.
Con đại bàng xanh Nigilli cứ bay mãi, cuối cùng nó đưa Hoa Tiên và Thiên Hà bay tới một ngọn núi tuyết hùng vĩ vươn cao xuyên nền mây. Nó đáp xuống một vị trí rộng rãi trên đỉnh núi, và hai người nhảy xuống khỏi lưng nó. Thiên Hà có cảm giác như mình đã lên tới cõi thiên đường rồi vậy, anh trầm trồ ngắm nhìn quang cảnh huyền ảo và đẹp đến choáng ngợp ở nơi đây: Phía trên là bầu trời rộng mênh mông vô tận với muôn vàn vì tinh tú, phía dưới là biển mây trắng trải rộng khắp nhuộm trong ánh trăng bạc trong ngần.
Hoa Tiên bước tới đứng bên Thiên Hà, nàng tươi cười hỏi:
"Mi thấy nơi này được không?"
Thiên Hà gật đầu đáp:
"Quá được, anh chưa từng đứng ở nơi nào cao như vậy. Chúng ta vẫn đang ở trên Trái đất chứ?"
"Hi, có thể. Mà chúng ta hát tiếp đi, mi sẽ dạy ta thêm nhiều bài hát nữa nhé."
"Tất nhiên, hôm nay chúng ta sẽ ca hát thâu đêm luôn!"
Thiên Hà hào hứng là thế, nhưng cuối cùng anh mới chỉ hát được vài bài thì đã... hết hơi, cũng bởi vì trên này không khí loãng quá. Anh uể oải ngồi bệt xuống nền đá phủ tuyết, thở dốc. Hoa Tiên ngồi xuống bên anh, nàng lo lắng nhìn anh:
"Ta xin lỗi, ta đã quên mất rằng mi chỉ là một con người."
"Không sao đâu... anh ổn rồi..." - Thiên Hà mỉm cười, giọng anh vẫn hơi đứt quãng - "Dù sao em đưa anh lên đây là anh đã thấy rất vui rồi."
"Thế thì tốt quá. Mà này, ta biết thế này thì hơi nhanh, nhưng..." - Hoa Tiên chợt ngập ngừng.
"Sao, cô bé?" - Thiên Hà nhìn Hoa Tiên.
"Hay là chúng ta thử tiến xa hơn đi." - Hoa Tiên lại nghiêng đầu nháy mắt với anh một cách hết sức dễ thương.
Nhịp tim Thiên Hà lại đập thịch một tiếng, anh lúng túng hỏi:
"Tiến xa? Là... là sao?"
Hoa Tiên đưa tay vuốt tóc một cách duyên dáng, nàng khẽ khàng nói:
"Ta muốn biết về tình yêu, ta muốn được yêu, mi... giúp ta nhé?"
"À... anh xin lỗi, nhưng..." - Thiên Hà đưa mắt nhìn lên những bông tuyết lấp lánh đang bay trong ánh trăng, giọng anh trầm buồn - "Trong tim anh đã có hình bóng của một người con gái rồi."
"Ta hiểu rồi..." - Hoa Tiên xịu mặt xuống thất vọng, nhưng rồi nàng lại cười lên ngay: "Thôi không yêu thì làm bạn cũng được, hi hi."
"Ừ, ha ha." - Thiên Hà cũng cười.
Và hai người lại cười vang cả đỉnh núi. Nigilli thì gầm lên, nó có vẻ không thích đậu ở trên này cho lắm. Tối muộn rồi nên Thiên Hà thấy hơi đói, cũng may là trong túi áo vest của anh luôn có sẵn mấy thanh chocolate, anh lấy ra và mời Hoa Tiên cùng ăn. Nàng thích lắm, hai người vừa ăn vừa ngắm trăng, vị chocolate ngọt ngào thật ấm bụng.
"Thức ăn của loài người kì lạ thật nhưng rất ngon." - Hoa Tiên nói, nàng đã ăn hết mấy thanh chocolate một lúc mà như vẫn còn chưa thỏa, và nàng nhìn sang thanh chocolate của Thiên Hà bằng ánh mắt long lanh.
"Đây, em ăn nữa đi." - Thiên Hà đành nhường nốt cho nàng.
"Hi, cám ơn." - Nàng sung sướng nhận lấy và ăn một cách vô tư.
Thiên Hà mỉm cười, anh đưa tay ra sau đầu và lấy ra một đóa hoa anh thảo tím, rồi anh trao đóa hoa ấy cho Hoa Tiên:
"Tặng em, đây là loài hoa hợp với vẻ đẹp của em."
"Đẹp quá." - Hoa Tiên mở tròn mắt - "Nhưng mi lấy ở đâu ra vậy?"
"Anh lấy từ ánh trăng." - Thiên Hà đáp, anh đưa tay ra phía sau mái tóc Hoa Tiên và chỉ trong chớp mắt trên tay anh đã có thêm một bông anh thảo tím nữa.
"Oh, mi cũng có phép thuật sao?" - Hoa Tiên thích thú hỏi.
"Không, đây gọi là ảo thuật." - Thiên Hà cười, anh lại lấy ra thêm một bông anh thảo nữa từ sau lưng mình.
"Hay quá, mi có thể lấy thêm nhiều hoa nữa không?" - Hoa Tiên reo lên trong trẻo.
"Không thành vấn đề, bao nhiêu cũng có." - Thiên Hà tự tin đáp.
Một lúc sau. Những đóa hoa anh thảo đã ngập đầy xung quanh chỗ ngồi của hai người. Hoa Tiên cười giòn tan, hoa nhiều đến nỗi nàng ôm không xuể nữa rồi. Nghe tiếng cười của Hoa Tiên mà lòng Thiên Hà cảm thấy phấn chấn lạ thường, cứ muốn lấy ra thêm thật nhiều hoa nữa dù cánh tay anh đã mỏi rã rời.
Ánh trăng bàng bạc vẫn tỏa xuống đỉnh núi. Phảng phất trong không gian là những bông tuyết. Con đại bàng đầu rồng Nigilli đang thảnh thơi rỉa lông rỉa cánh.
"Con người thì ra cũng có nhiều điểm thú vị thật đấy." - Hoa Tiên khẽ nói, nàng bỗng hơi cúi mặt xuống - "Ta... thực sự... không muốn hủy diệt toàn bộ loài người đâu..."
"Hủy diệt? Ý em là sao?" - Thiên Hà quay nhìn nàng.
"Không có gì..." - Hoa Tiên lắc đầu.
Đúng lúc ấy...
Một cái bóng trắng chợt hiện ra từ phía sau lưng hai người...
Một thiếu nữ mang vẻ đẹp khiến cho ánh trăng như cũng muốn lụi tàn, y phục và cả mái tóc của nàng đều mang một sắc trắng thật khiết tinh mà băng giá. Đó là Hy Ca, con mắt bạc của nàng sáng lấp lóa, giọng nàng âm u:
"Hoa Tiên, ngươi dám trò chuyện với một con người sao?"
Hoa Tiên giật mình quay người lại, nàng lắp bắp:
"Nước... Tớ... xin lỗi..."
Thiên Hà cũng quay nhìn Hy Ca, ánh mắt anh thoáng bất động trong vài giây, tuyệt quá, lại thêm một mĩ nhân nữa, nhưng... nhìn thế nào thì anh cũng vẫn thấy Thiên Nhi của anh là xinh nhất.
Hy Ca bước tới, nắm tay nàng xiết chặt. Thiên Hà đứng lên, anh vén lại mái tóc dài của mình và nở một nụ cười thật quyến rũ:
"Chào em, tiên nữ váy trắng. Chắc em cũng muốn đến để học hát từ anh phải không?"
BỐP!!!!
Hy Ca tung cước đá bay Thiên Hà lên không trung.
Đó là đòn đá với lực khủng khiếp nhất mà Thiên Hà từng phải nhận, khắp vùng bụng anh bỏng rát đau đớn, và anh bắn văng lên cao tới mấy chục thước, nhưng may mà nhờ có khả năng khinh công lên anh vẫn có thể đáp xuống trở lại nền đá một cách khá an toàn. Anh vừa nhăn mặt ôm bụng vừa lẩm bẩm:
"Hic, không ổn rồi, người đẹp này có vẻ lạnh lùng quá..."
Hy Ca lại đang cất bước tiến về phía Thiên Hà với bên mắt bạc rừng rực những tia lửa điện, giọng nàng buốt giá:
"Tên kia, ngươi sẽ phải chết, ta sẽ giết hết lũ con người, giết hết, giết hết..."