Tử Thiên Thần

Quyển 02 - Chương 13-1: Gió (I)




I
Hãy để em là gió
Bay tới muôn phương xa
Qua núi sông, đồng cỏ
Vui đùa cùng muôn hoa
Hãy để em là nắng
Ngập tràn mặt biển xanh
Trải dài bờ cát trắng
Lung linh và êm lành
Hãy để em là mưa
Tí tách rơi trên đất
Từng giọt mềm đung đưa
Tan vào trong vạn vật
Hãy để em là tuyết
Nhẹ nhàng bay giữa trời
Mang sắc màu tinh khiết
Điểm tô cho cuộc đời.
...
"Hi hi hi... ha ha ha..."
Tiếng cười trong veo như tiếng chuông gió lanh lảnh ngân xa. Hoa Tiên đang chạy, những bước chạy đầy sảng khoái và tự do, nàng đang chạy bằng đôi chân trần trên một vùng thảo nguyên xanh ngát bao la, trên những ngọn cỏ tươi non trải dài miên man khắp bốn phía chân trời.
Mưa tuyết đang tỏa rơi xuống thảo nguyên. Hoa Tiên chợt nhón mình nhảy vọt lên không trung, nàng đang bay lên, bay lên thật cao, thật cao. Áo váy nàng phấp phới như những làn sương, suối tóc nàng ánh lên một sắc vàng lộng lẫy, nàng dang rộng hai cánh tay và thanh thoát lướt bay giữa bầu trời mênh mông ngập tràn những bông tuyết.
"Ha ha, thích quá, tuyệt quá, Ha ha ha..." - Nàng cứ bay lên cao mãi, xuyên qua những làn tuyết, xuyên qua hết những tầng mây, rồi hòa mình vào trong ánh nắng ấm áp vàng ruộm nơi cõi không gian bao la cao tít.
"Nhưng..." - Nàng bỗng thoáng trầm lại.
"Giá mà... có Huệ Nha ở đây nhỉ." - Nàng thả lỏng, và để cho cơ thể mình tự trôi đi theo những cơn gió.
"Này, tớ biết tìm cậu ở đâu đây hả Huệ Nha?" - Nàng nhắm mắt lại, cơ thể nàng cũng đang dần tan ra thành một làn gió thanh khiết, mát lành...
...
...
...
Hóa thân thành làn gió, Hoa Tiên đã ngủ thiếp đi. Và làn gió cứ lãng du bay mãi, bay mãi. Khi Hoa Tiên tỉnh dậy, nàng thấy mình đang bay phía trên một thành phố, một thành phố rất hiện đại nhưng đã bị tàn phá một phần. Và đó chính là Illen.
"Sao mình lại trôi trở lại nơi này nhỉ?" - Nàng tự hỏi.
Trời đã về chiều, những đám mây tuyết rắc xuống những hạt tuyết lưa thưa trong ánh hoàng hôn đỏ lịm. Hoa Tiên chợt thấy ở phía dưới mặt đất kia có một vườn hoa rất đẹp, đang buồn nên nàng liền quyết định bay xuống đó dạo chơi một lát.
Đó là vườn hoa nằm trong khuôn viên rộng lớn của khu biệt thự tập đoàn truyền thông MFJ. Bên một đài phun nước ở trung tâm vườn hoa, có một chàng trai tóc dài trong bộ vest đen đang ngồi chơi đàn ghi ta và hát. Giọng hát của chàng trầm ấm biết bao khiến Hoa Tiên thấy rất thích thú, nàng liền biến trở lại thành người và nấp sau một bụi hoa cẩm tú cầu trắng để lắng nghe.
Chàng trai kia chẳng phải ai khác mà chính là... Thiên Hà. Anh đang ngồi đó, trên thành bể nước của đài phun, mái tóc anh tỏa dài trong vạt nắng chiều óng ả, và phía sau anh là những cột nước trắng xóa, anh đang vừa đánh đàn vừa cất tiếng ca đầy tươi vui giữa ngàn hoa rực rỡ:
"Em nằm ngủ trên thảm lá vàng rơi
Trong vạt nắng hoàng hôn ngời chiếu tỏ
Trong gió thơm thanh bình mùi hoa cỏ
Trong tiếng hát nhẹ nhàng đỏ làn môi
Anh ngồi tựa bên em ngắm mây trôi
Lòng thanh thản ngân nga đôi câu hát
Chiều mùa hạ da trời xanh bát ngát
Lung linh sao muôn ngàn hạt nắng vàng..."
Bài hát vừa hết, Hoa Tiên liền bước ra khỏi bụi hoa, nàng vui vẻ vỗ tay tán thưởng:
"Hi hi, hay quá, mi hát lại lần nữa đi."
Thiên Hà chớp mắt nhìn cô gái kì lạ kia, nàng đẹp tuyệt trần chẳng khác nào tiên nữ, suối tóc vàng óng, những lớp váy trong suốt như sương, và đôi mắt 2 màu xanh lục - bạc long lanh sáng. Hơi thần người ra trong giây lát, rồi anh cất tiếng hỏi:
"Em là ai?"
Hoa Tiên tươi cười đáp:
"Ta là Hoa Tiên, hay nếu muốn mi cũng có thể gọi ta là Gió."
"Hoa Tiên, Gió, tên nào thì cũng thật hợp với em." - Thiên Hà mỉm cười thanh lịch.
"Thật không? Thế mi tên gì?" - Hoa Tiên nhẹ nhàng bước tới gần Thiên Hà.
"Tên anh là Thiên Hà." - Thiên Hà tự hào đáp.
"Thiên Hà, cái tên cũng rất hợp với mi đấy." - Hoa Tiên nghiêng đầu cười.
"Anh biết." - Thiên Hà khẽ gật đầu - "Ai nghe tên anh mà chẳng nói thế, ha ha."
"Này..." - Hoa Tiên bước đến và ngồi xuống thành bể nước bằng cẩm thạch bên cạnh Thiên Hà, nàng dịu dàng hỏi: "Mi thấy ta có xinh đẹp không?"
Nhịp tim Thiên Hà đập thịch một tiếng khi Hoa Tiên ngồi xuống bên mình, mùi hương của nàng còn thơm hơn mùi hương của tất cả các loài hoa nơi đây cộng lại. Anh hơi lúng túng ngồi xích ra một chút, rồi đáp:
"Tất nhiên rồi, em rất đẹp, đẹp trên cả tuyệt vời."
"Đẹp nhất thế gian luôn chứ?" - Hoa Tiên nghiêng đầu nhìn Thiên Hà bằng ánh mắt mê hoặc.
"À, việc này thì..." - Thiên Hà do dự, đối với anh thì người đẹp nhất thế gian phải là... cô em gái bé nhỏ của anh. Nhưng giờ Thiên Nhi đâu có ở đây, nên anh đáp: "Đúng vậy, em là người đẹp nhất thế gian, nhất dải Ngân hà và nhất cả vũ trụ luôn."
"Ahhh, cuối cùng cũng có người nhận ra được điều ấy." - Hoa Tiên sướng lắm, nàng cười tít mắt - "Ngươi có mắt nhìn người hơn Huy Am đấy."
"Huy Am là ai?" - Thiên Hà hỏi.
"Không quan trọng, mi hát lại bài hát vừa nãy đi." - Hoa Tiên rạng rỡ đề nghị.
"Được thôi. Mà khoan, anh vẫn chưa biết tại sao em vào được đây? Và thực sự thì em... là ai?" - Thiên Hà nhìn lại Hoa Tiên một lượt, từ đôi bàn chân trần cho tới mái tóc vàng óng mượt, từ bộ y phục trong suốt kì ảo cho tới đôi mắt hai màu lạ lùng, nàng rõ ràng không phải là một cô gái bình thường.
"Điều đó quan trọng lắm sao?" - Hoa Tiên hơi xịu mặt xuống.
"Không, cũng chẳng quan trọng gì." - Thiên Hà xua tay, được ngồi bên một cô gái dễ thương thế này và trong một buổi chiều đẹp thế này thì bận tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt ấy làm gì chứ.
"Vậy thì mi hát đi, ta thích giọng hát của mi lắm." - Hoa Tiên lại cười tươi tắn.
"Em... thích thật sao?" - Thiên Hà xúc động đến nỗi suýt rơi nước mắt - "Cuối cùng... cuối cùng cũng có người công nhận tài năng của anh..."
Và anh lại cất tiếng hát, khúc hát về mùa hạ. Hoa Tiên lắng nghe, rồi nàng bắt đầu hát theo anh. Và rồi hai người cùng song ca.
Tiếng đàn ngân lên rộn rã, tiếng đài phun nước róc rách, ánh chiều buông đỏ thắm, những hạt tuyết chầm chậm rơi trong không gian. Tiếng hát của Thiên Hà và Hoa Tiên hòa chung đầy hứng khởi, say mê, họ hát hết bài này đến bài khác như chẳng còn để tâm đến thời gian nữa.
"Ha ha, vui thật đấy!" - Hoa Tiên cất tiếng cười trong trẻo.
"Ừ, giọng em rất hợp với anh, hay là chúng ta thành lập một ban nhạc đi cô bé, ha ha ha." - Thiên Hà cũng cười vang sảng khoái.
Chợt...
Thiên Hà cảm nhận được một luồng sát khí...
Anh chầm chậm quay nhìn ra phía trước...
Trên lối đi lát đá dẫn tới đài phun nước, có một bóng người âm u đang đứng đó! Và đó là... Thiên Nhi, nét mặt cô hết sức giận dữ:
"Thiên Hà, anh có để tôi nghỉ ngơi một chút không hả? Hát hò ầm ĩ điếc cả tai lên được!"
Rồi ánh mắt Thiên Nhi chuyển sang nhìn Hoa Tiên như muốn phóng ra một tia sét:
"Ai đây?"