Tử Thiên Thần

Chương 0-1




"Hãy đến cùng em anh nhé
Đến cánh đồng bình minh xanh
Nơi có bồ công anh tím
Lặng thầm cất điệu vô thanh
Hãy lắng nghe khúc ca ấy
Bằng cảm xúc trái tim anh
Và hãy cười lên anh nhé
Dẫu chuyện tình ta chẳng thành..."
Hiên Hạ lẩm nhẩm một khúc hát, giọng cô nhẹ nhàng ngân lên và hòa tan vào tiếng mưa thanh khiết mùa xuân.
Cô ngước nhìn lên bầu không gian ướt đẫm và se lạnh, mái tóc nâu óng buông dài, những hạt mưa đọng đầy trên nóc chiếc ô trong suốt của cô như vô vàn viên ngọc li ti lấp lánh.
"Này em hát bài gì nghe buồn vậy, cô bé?" - Irivy nhìn sang Hiên Hạ và hỏi.
"Ah, không có gì ạ." - Hiên Hạ cười xua tay.
Hiên Hạ và Irivy đang cùng ngồi trên một khán đài trống trải của sân vận động thị trấn Minija. Mưa lâm thâm rơi rơi. Dưới sân, các cầu thủ vẫn đang hăng say tập luyện.
"Đừng có giấu chị nhé." - Irivy đưa tay cốc lên đầu Hiên Hạ một cái - "Là chuyện của em với Xuyên Sơn chứ gì? Đến bao giờ thì em mới chịu nói thẳng tình cảm của mình với anh ấy đây hả?"
"Em... Chắc là em sẽ chẳng bao giờ nói ra được đâu." - Hiên Hạ mỉm cười nói, cô hơi cúi mặt xuống.
"Sao nghe vô vọng quá vậy?" - Irivy hơi nhíu mày.
"Bởi vì em nghĩ trong tim anh ấy đã có người khác mất rồi." - Hiên Hạ mỉm cười.
"Ôi cô em ngốc ngếch của chị." - Irivy thở dài - " Em thực sự rất ngốc đấy."
"Dạ?" - Hiên Hạ nhìn Irivy.
"Em có biết vì sao Xuyên Sơn lại chấp nhận ở lại đội bóng Minija bé nhỏ của chúng ta không?" - Irivy hỏi.
"Vì anh ấy yêu đội bóng này." - Hiên Hạ nói.
"Không. Là vì em đấy." - Irivy mỉm cười - "Anh ấy ở lại là vì em."
"Không, không phải đâu..." - Hiên Hạ khẽ cười, cô lắc đầu.
"Đúng mà." - Irivy khẳng định - "Chị biết chắc rằng người thực sự nằm trong trái tim anh ấy chỉ có thể là em thôi, dù có thể bây giờ chính anh ấy cũng chưa nhận ra điều đó. Chị luôn ở bên hai người nên chị không nhầm được đâu."
"..." - Hiên Hạ im lặng, cô lại nhìn lên những làn mưa. Có thật như vậy không, trong tim anh ấy là cô hay là... Huệ Nha?
Irivy vừa khoác lấy cánh tay Hiên Hạ vừa nói:
"Nè, chị đã được nghe mẹ em kể lại chuyện hồi bé của em rồi nha. Lúc mới sinh ra em rất hay quấy khóc, ai dỗ thế nào cũng không được, nhưng cứ mỗi khi có cậu bé hàng xóm Xuyên Sơn sang chơi là em lại nín ngay và còn cười rất tươi nữa. Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua, em và anh ấy đã lớn lên bên nhau, trải qua tuổi thơ cùng nhau, lúc nào cũng quấn lấy nhau như hình với bóng. Nói thực là chị có chút ghen với hai người đấy."
"Nhưng..." - Hiên Hạ đỏ mặt - "Em nghĩ anh ấy chỉ coi em như là em gái thôi."
"Thôi nào, đừng có suy đoán linh tinh nữa." - Irivy nghiêm nghị nói - "Nếu em thực sự yêu anh ấy thì đừng phân vân hay đắn đo thêm nữa. Dù chỉ một lần thôi, hãy nói thẳng với anh ấy đi, dũng cảm lên cô bé. À, hay là để chị nói giúp cho nhé?"
"Không, em... em sẽ tự nói!" - Hiên Hạ hốt hoảng nói.
"Có thế chứ." - Irivy cười - "Em biết không, khi yêu một ai đó..."
Vút!
Một trái bóng bỗng lao vút từ dưới sân lên nhằm thẳng vào Hiên Hạ và Irivy!
UỲNH!
Irivy phản xạ nhanh như chớp, cô vung tay tung ra một đòn quyền mạnh khủng khiếp đánh văng trái bóng đi xa. Trái bóng bay vọt về phía khán đài bên kia rồi mất hút luôn khỏi khu vực sân bóng.
"Home run!" - Hiên Hạ che miệng cười thích trí.
Đôi mắt Irivy đang cháy đỏ lên như hai hòn than, cô đứng phắt dậy chỉ tay xuống các cầu thủ dưới sân và quát tháo:
"Mấy người kia đá đấm cái kiểu quái gì thế?! Mắt để sau gáy à!? Tính ám sát bọn tôi hả!!"
Các cầu thủ ngước lên nhìn Irivy mà bủn rủn hết cả chân tay, vị nữ chủ tịch xinh đẹp của họ lại bắt đầu nổi cơn thịnh nộ rồi. Hainiido thì đưa tay lên gãi đầu và cười méo xệch, anh chính là thủ phạm của cú sút bóng lên khán đài vừa rồi.
"Toàn đội chạy 100 vòng quanh sân cho tôi!!" - Irivy hét lên ra lệnh.
"Trời! Thế có... có nặng quá không?" - Các cầu thủ phản ứng, họ cảm thấy hết sức oan uổng, chỉ vì một cú đá xảy chân của Hainiido mà toàn đội phải chịu hình phạt nặng nề đó sao.
"200 vòng! THI HÀNH NGAY LẬP TỨC!!!!" - Irivy uy vũ thét lớn, giọng cô vang vọng không gian.
"Vâââng, chủ tịch!" - Các cầu thủ hoảng hồn dựng tóc gáy.
Và hơn hai mươi cầu thủ của đội Minija bắt đầu co giò chạy trong cơn mưa, phía trước họ sẽ là một chặng đường dài gian khổ.
Irivy hừ một tiếng rồi ngồi xuống, giọng cô lại nhẹ nhàng trở lại:
"Khi yêu một ai đó, đừng chỉ biết chờ đợi mà hãy cố gắng và nỗ lực hết sức cho tình yêu của mình. Bởi vì tình yêu là thứ phải chiến đấu mới có được. Đó là kinh nghiệm tình trường của chị đấy."
"Vâng, nhưng chị đã yêu ai bao giờ đâu." - Hiên Hạ nói.
Cốp!!
Irivy đỏ mặt, cô liền vung tay cốc lên đầu Hiên Hạ một cú đau điếng:
"Không được cãi lời chị nhé!"
"Em... xin lỗi..." - Hiên Hạ xoa đầu, nước mắt hai hàng chan chứa.
Irivy đưa ánh mắt lên những giọt mưa, cô mỉm cười nói:
"Hãy cứ nói ra hết tình cảm của mình đi, đừng giấu kín mãi trong lòng nữa. Dù có thành công hay không, thì chị tin là em cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
Vùùù...
Một cơn gió chợt ùa tới thổi bay chiếc ô mà Hiên Hạ đang cầm trên tay lên không trung. Chiếc ô cứ thế bay lên cao mãi, xa tít lên bầu trời mênh mông kia, nơi cơn mưa bỗng chốc được thay thế bằng những bông tuyết. Từng bông, từng bông tỏa sắc trắng lên khắp không gian thanh bình.
"Vâng." - Hiên Hạ đáp, cô nhìn theo chiếc ô với một nụ cười tươi tắn.